Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3677

Đức Khanh liếc mắt nhìn tên thanh niên một cái, thản nhiên hỏi.

“Không có! Không có! Ngài Đức Khanh, em đi làm ngay!”

Tên thanh niên mặc áo đen vội lắc đầu, sau đó bước nhanh đi ra ngoài.

“Hừ!”

Đức Khanh hừ lạnh một tiếng, rồi nâng chén trà lên uống một ngụm.

Bắt sống được Cao Kình Thiên đây tuyệt đối là lập được công lớn!

Chỉ cần ông ta tự tay mang Cao Phong giao vào trong tay các thế lực ở nước ngoài kia.

Vậy Đức Khanh nhất định sẽ nhận được khen thưởng to lớn.

Ông ta cũng không muốn để cho người khác đến phân chia phần công lao này với chính mình.

Thế nên, tuyệt đối không thể để người khác nhúng ta giúp ông ta truy bắt Cao Phong.

Đến lúc này.

Sau một trận chiến, Cao Phong hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Về phần kết cục là vận mệnh gì, tạm thời cũng không có người biết rõ.

Nhưng phương hướng anh ta chạy trốn cũng không phải là phương hướng về Tam Giác Vàng mà là phương hướng thuộc về khu vực Nam Cương.

Ở tại cái nơi mà cường đạo hoành hành, vô số lính đánh thuê trộn lẫn.

Đám người Cao Phong kia quả thực chính là dê vào miệng hổ!

Chỉ sợ muốn sống tiếp quả là khó như lên trời.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Mà Thủ đô bên này, trước hết chính là chiếm được tin tức.

Đám người Ông Trần, Diệp Thiên Long, Vu Chính Bình, Lâm Thừa Khải, Trọng Dương Bình đều lo lắng chờ ở trong phòng.

“Ông Trần, Tướng Diệp, tin tức mới nhất.”

“Đám người giáo quan Cao chạy trốn, nhưng đường lui bị phong kín, chỉ có thể trốn về hướng khu vực Nam Cương.”

“Khi chạy trốn thì giáo quan Cao bị trúng đạn, trước mắt sống chết khó nói trước được.”

Một người chiến sĩ thanh âm vô cùng trầm thấp đem sự việc báo cáo lên.”

Mọi người nghe vậy đều lâm vào trầm mặc.

Vào lúc này Diệp Thiên Long cũng đã bình tĩnh trở lại.

Nếu như ông ta cứ khăng khăng cố chấp chỉ sợ còn chưa rời khỏi biên giới đã bị bắt đưa đến tòa án quân sự.

Đến lúc đó không chỉ có ông ta bị phạt mà đám người Trọng Dương Bình cũng phải chịu liên lụy.

Khu vực biên giới, bất kể là ai cũng đều không thể tùy tiện vượt qua.

Tuy nói rằng quy tắc là vật chết, người là vật sống.

Nhưng có những quy tắc thần thánh tuyệt đối không thể xâm phạm!

“Haizzz!”

Ông Trần thở ra một hơi, tự châm cho mình một điếu thuốc.

Những người khác cũng đều chậm rãi nắm chặt bàn tay.

Theo như tin tức nói, Cao Phong sống chết không rõ.

Trên thực tế bọn họ ai cũng biết Cao Phong thân bị đạn bắn bị thương lại đang chạy trốn ở khu vực bọn cường đạo Nam Cương.

Tỷ lệ sống sót cơ hồ là bằng 0!

“Tìm!”

“Nghĩ hết mọi cách tìm cho bằng được!”

“Tôi không tin cậu ấy cứ như vậy mà mất.”

Ông Trần lau khóe mắt một chút, sau đó trực tiếp hạ lệnh.

“Đúng!”

Lâm Thừa Khải cũng lên tiếng trả lời.

“Chuyện tôi đồng ý với cậu ấy, tôi nhất định phải làm cho bằng được!”

“Nếu như cậu ấy không trở về nữa, tôi liền truy phong cậu ấy làm anh hùng liệt sĩ, lại truy phong cấp hàm, liệt vào cấp Tướng!”

Ông Trần chậm rãi đứng thẳng người, đôi mắt đục ngầu lúc này cũng phát ra khí thế đạo đạo tinh quang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK