Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1850

Thương Tuấn Hồng đứng phía sau, sắc mặt tối tăm nhìn Cao Phong, sâu trong đáy mắt tràn đầy sự uy hiếp.

Anh ta ngại mặt mũi và thân phận của mình, nên sẽ không đòi Cao Phong ở ngay đây, nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa, thì anh ta cũng sẽ không để cho Cao Phong mang Loại Long thạch đi.

“Hiện tại, đã là đồ vật của tôi rồi.” Biểu cảm gương mặt của Cao Phong rất lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lê Tiểu Quyền.

“Anh có dám nói đây không phải là phế liệu mà cậu Tuấn đã vứt bỏ hay không? Anh dám nói như vậy sao?” Âm thanh của Lê Tiểu Quyền rất lớn, anh ta giận dữ mắng mỏ.

“Không phải cậu Hồng đây đã ban thưởng cho tôi rồi hay sao? Tôi còn đã cảm ơn anh ta rồi mà.” Cao Phong tỏ vẻ đang suy nghĩ nghiền ngẫm, có vẻ không chút nào thèm để ý đến Lê Tiểu Quyền đang như một con chó dại.

Nếu như hôm nay chỉ cần Thương Tuấn Hồng không nói lời nào, thì Lê Tiểu Quyền cũng chẳng có thể quậy ra được bọt nước nào cả.

“Anh, cho dù như thế nào đi chăng nữa, thì anh cũng phải giao phỉ thuý ra!”

Lúc này Lê Tiểu Quyền cũng đã triệt để tức điên lên rồi, cũng không quan tâm đến mặt mũi nữa, cho dù có nghĩ tất cả biện pháp, cũng phải làm cho Cao Phong giao Loại Long thạch ra!

“Cầu xin tôi đi.” Bỗng nhiên, Cao Phong lại thản nhiên mở miệng.

“Cái gì cơ?” Lê Tiểu Quyền nghe vậy cũng sững sờ, tất cả mọi người xung quanh cũng đều ngạc nhiên giống như vậy.

Câu nói cầu xin anh ta đi của Cao Vũ, rốt cuộc là có ý gì?

Khổng Duệ Chí tiến lên một bước nói: “Lúc trước các anh nói khối đá nguyên liệu thô này là ban thưởng cho cậu Vũ, bây giờ các anh muốn đòi về, thì chẳng phải là nên cầu xin cậu Vũ sao?”

Những lời này chắc như đinh đóng cột, khiến cho Lê Tiểu Quyền muốn phản bác cũng không có lời nào để đáp lại cả.

Trong nhất thời bầu không khí trở nên rất xấu hổ.

Một lát sau, Thương Tuấn Hồng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cầu xin anh ta đi.”

Vì có thể lấy lại Loại Long thạch, một chút mặt mũi này ném đi thì ném, cũng có làm sao đâu cơ chứ?

Lê Tiểu Quyền nghe vậy thì cả người đều giống như là bị điện giật, quay đầu lại nhìn về phía Thương Tuấn Hồng, trong mắt đều tràn đầy sự không cam lòng.

Anh ta dù sao cũng là cậu cả nhà họ Lê, một trong bốn dòng họ nhỏ ở thủ đô, bây giờ lại phải đi cầu xin một người bình thường không có chút tiếng tăm gì là Cao Vũ, điều này làm sao anh ta có thể chấp nhận được cơ chứ?

Nhưng, anh ta ngẫm chuyện gì sẽ xảy ra nếu như chọc giận Thương Tuấn Hồng, Lê Tiểu Quyền đành phải cắn răng nhìn về phía Cao Phong.

“Cao Vũ, cầu xin anh trả lại Loại Long thạch cho chúng tôi!”

Lê Tiểu Quyền cắn chặt hàm răng, cực kỳ không cam lòng nói ra câu nói này.

Đám người cũng sợ hãi thán phục, thân phận của cái người Lê Tiểu Quyền này quả thật là không tầm thường, nhưng hôm nay lại bị Cao Phong chèn ép gắp gao.

Khổng Duệ Chí là càng liên tục sợ hãi thán phục, lúc trước Cao Phong cũng đã nói sẽ khiến hai người Lê Tiểu Quyền phải cầu xin anh, Khổng Duệ Chí cũng không tin, nhưng hiện tại thì ông ta tin rồi.

Ông ta chợt phát hiện ra rằng, mỗi một câu nói của Cao Phong, sau đó cũng đều được sẽ được chứng minh.

“Nếu chỉ vì mặt mũi mà để cho khi người ta cầu xin anh ta, mà anh ta lại giao Loại Long thạch ra, thì chắc chắn rằng anh ta là một thằng ngu.” Cô gái mặc áo đen cười lạnh một tiếng nói.

Lão gà bên cạnh cô ta lại không nói gì cả, mà nheo mắt lại nhìn về phía Cao Phong.

Đối mới cách nhìn của ông ta với Cao Phong, thì chắc chắn rằng Cao Phong sẽ không ngu ngốc như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK