Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1940

“Rắc rắc!”

Bỗng nhiên, có tiếng xương cốt bị gãy ở đâu kêu lên, cổ chân của thanh niên kia đã bị Cao Phong vặn cho bị biến dạng đi luôn rồi.

Trong chốc lát sắc mặt thanh niên đột nhiên trở nên trắng bệch, tái nhợt đi, mồ hôi ở trên trán chảy ra ròng ròng.

“A!!” Một tiếng kêu hét thảm thiết như tan nát cõi lòng, vang vọng toàn bộ trong con hẻm nhỏ.

“Bụp”

Cao Phong đập mạnh vào lòng bàn tay, thanh niên kia thất tha thất thểu lui về phía sau bảy tám bước, chân đi khập khiễng, sau đó phù phù một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất.

“A, chân của tôi, chân của tôi bị gãy mất!”

Nam thanh niên ngồi xuống đất, hai tay ôm chặt lấy chân phải, vẫn kêu gào thảm thiết như tan nát cõi lòng.

Ánh mắt của ba nam một nữ còn lại kia bỗng nhiên lộ ra một vẻ hơi ngập ngừng, lo lắng.

Người thanh niên này không phải là mạnh nhất trong số mấy người bọn họ, cũng không phải là người có thực lực lợi hại nhất hay gì, nhưng là một người một mình có thể đối phó với bảy tám người trưởng thành, còn bọn họ thì không.

Nhưng khi đối mặt Cao Phong, thậm chí dù chỉ là một chiêu cũng chẳng thể chống đỡ được, vừa đánh liền bị đã bị Cao Phong đánh cho gãy một cái chân.

Xem ra Cao Phong này, quả nhiên là người có tài năng.

“Các người nhìn cái gì?” Cao Phong chắp hai tay ở sau lưng, từ từ chậm rãi quay mặt nhìn về phía bốn người còn lại.

“Bây giờ đến lượt tôi hỏi thăm anh.” Một thanh niên dáng người rắn chắc như núi bước ra nói.

“Không cần.” Cao Phong nhẹ nhàng nói.

Bốn người bọn họ nghe xong ai nấy cũng đều sửng sốt.

“Không cần? Cái gì mà không cần?”

Cao Phong bây giờ là đang sợ phải không?

“Tại sao lại không cần?” Thanh niên hơi sửng sốt nói.

“Tôi đã nói rồi, không cần từng người một.”

“Thôi thì các người cùng lên đi! Tôi cũng đưa tiễn nốt tất cả các người lên cầu Nại Hà!”

Lời của Cao Phong nói ra khí thế thật mạnh mẽ.

Nếu anh ta muốn lấy mạng Cao Phong, anh ta phải hiểu được ra được cách mà Cao Phong lấy mạng anh ta.

Người không phạm ta, ta không phạm người.

Người nếu phạm ta, ta đòi lại gấp trăm ngàn lần!!

Đây chính là thái độ sống của Cao Phong bấy lâu nay.

“Đúng là kiêu ngạo mà!”

Người phụ nữ áo đỏ hừ lên một tiếng thật lạnh lùng, lại đưa tay ra rút con dao găm nhỏ ra, sau đó bước lên phía trước.

Còn lại hai tên thanh niên kia quay sang nhìn nhau rồi cũng cùng nhau tiến về phía Cao Long.

Vì bọn chúng đang thực hiện nhiệm vụ cùng nhau, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ là được, kể cả đơn đấu hay cả bốn đấu một cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Ngay vào lúc này, lại là một luồng sáng chói lóa ở đâu đó chiếu vào trong con hẻm nhỏ.

Cao Phong từ từ quay đầu lại, chính là chiếc xe địa hình mà lúc nãy anh để ý đã theo dõi anh suốt đoạn đường dài.

Bọn chúng quả nhiên là cùng một nhóm!

Đèn của cả hai chiếc xe cùng chiếu rọi vào một chỗ, đem cái sự lờ mờ, tối tăm của cái hẻm nhỏ chiếu rọi lên, sáng như ban ngày.

Tuy nhiên cái người lái chiếc xe địa hình đó lại không có vội vàng xuống xe, mà ngồi trong xe lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc, từ từ hạ cửa sổ xe xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK