Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2427

Đối mặt với vũ khí, không ai dám manh động.

Bởi vì cho dù bạn chạy nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng tốc độ của một viên đạn!

Vì vậy khi tiếng súng này vang lên, tất cả mọi thứ như tạm ngưng trong nháy mắt.

Tất cả mọi người ở đó như chết lặng, giữ nguyên tư thế đang chạy, không ai dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

“Con mẹ nó! Tụi bây gan quá ha!”

“Là ai tụi bây cũng dám đụng đến phải không? Hôm nay tao muốn xem thử, tụi bây có bao nhiêu cái đầu!”

Sắc mặt Lê Tiểu Quyền và Thương Tuấn Hồng u ám hẳn, kéo người tới giết.

Trong màn đêm mờ mịt, không biết rõ Lê Tiểu Quyền mang theo bao nhiêu người, chỉ thấy sau lưng hai người là vô số đầu người điên cuồng lao tới.

Nó giống như con sông đang dâng nước trong đêm đen.

“Chuyện… chuyện này…”

Mấy chục tên thanh niên kia không ngừng lao vào đánh nhau.

Rốt cuộc Cao Phong thở ra một hơi, anh từ từ xoay người, dìu Phạm Thanh Nhiên đang ở dưới đất đứng lên.

“Cao Phong, anh không sao chứ Cao Phong?”

Phạm Thanh Nhiên như thể vừa mới bị choáng vì sợ, đến lúc này cô ta mới phản ứng được, vội vàng kiểm tra người Cao Phong.

Bởi vì tình hình Cao Phong lúc này thật sự rất đáng sợ, cả người anh đều dính máu.

“Tôi không sao.” Cao Phong nhìn Phạm Thanh Nhiên với ánh mắt phức tạp.

Những gì Phạm Thanh Nhiên làm vừa rồi, không màng đến tính mạng của mình, đỡ một nhát dao thay Cao Phong, bao nhiêu đó thôi cũng khiến cho Cao Phong cảm thấy ấm áp trong lòng.

Ai cũng sợ chết, nhưng có lẽ trong lòng này có một số thứ còn nặng hơn cả tính mạng của mình.

Mà với Phạm Thanh Nhiên ban nãy, rõ ràng đã cô ta coi sự an toàn của Cao Phong cao hơn tính mạng mình.

“Cô bị ngốc à?” Cao Phong thở dài rồi nói nhỏ.

“Nhưng với anh em luôn sẵn lòng.” Phạm Thanh Nhiên nghiêm túc nói.

Trong lòng Cao Phong lúc này dâng lên một cảm xúc phức tạp khó tả.

Sau đó anh thở dài một tiếng, nhìn về phía Lê Tiểu Quyền.

“Anh Phong? Anh không sao chứ? Chúng tôi tới trễ…” Trong tay trái Lê Tiểu Quyền cầm vũ khí, anh ta hét to một tiếng với Cao Phong.

Cả Thương Tuấn Hồng lẫn Lê Tiểu Quyền đều cảm thấy áy náy.

Nhìn tình hình lúc này có lẽ cũng đã đánh xong, mà bọn họ khó khăn mới đến được đây.

Nếu Cao Phong không đủ mạnh, chắc anh cũng đã bị mấy người này phế luôn rồi.

“Không sao.” Cao Phong khẽ xua tay.

Lê Tiểu Quyền khó khăn lắm mới chạy từ khi thương mại Kiên Thành đến đây trong thời gian ngắn như vậy.

“Được rồi! Để bọn này quỳ xuống trước rồi chúng ta nói chuyện sau!”

Lê Tiểu Quyền gật đầu một cái, rồi ra lệnh cho người phía sau.

Lúc này Dương Đông Huy đang sợ chết khiếp, tái mặt ngồi trong xe.

Muốn trốn cũng trốn không được nữa rồi.

Nhưng, muốn anh ta ngồi chờ chết thì làm sao anh ta có thể cam tâm được?

Vì vậy con ngươi của Dương Đông Huy khẽ chuyển động, sau đó bỗng nhiên anh ta quay cửa kính xe xuống rồi hô lớn: “Chạy mau! Đứng ở nơi đó chính là chờ chết, chạy đi còn có khả năng sống!”

“Bọn họ không nhiều có người như vậy, không thể bắt được tất cả mọi người đâu, chạy mau lên!”

Dương Đông Huy la to, anh ta muốn làm loạn hiện trường, sau đó anh ta cũng có thể thừa dịp loạn lạc chạy trốn.

Nghe thấy Dương Đông Huy này kêu gào, mấy chục tên thanh niên sững sờ, sau đó trong lòng họ cũng có chút do dự.

“Mau mau chạy đi! Chạy còn có khả năng sống!”

“Đúng, bọn họ không bắt được tất cả mọi người đâu, chạy mau!”

Một người vừa nói thì mọi người cũng hưởng ứng theo hiệu ứng đám đông.

Chỉ một thoáng sau, mấy chục tên thanh niên giống như bị điên mà chạy lung tung khắp bốn phương tám hướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK