Chương 2687
Cao Phong nói khẽ: “Chuyện đã xảy ra rồi nên tôi cũng không muốn tranh luận với Chủ tịch Lê xem ai đúng ai sai nữa. Tôi vẫn luôn cho người tìm kiếm tin tức về Vũ Hoàng Minh, và lời hứa lúc trước của tôi vẫn còn giá trị.
Chỉ cần tìm được Vũ Hoàng Minh, qua sự trợ giúp của ông ở Thị trấn Biển Đông thì chắc chắn tôi sẽ bỏ qua tất cả những ân oán trước đây. Cậu ta muốn sống ở Thành phố Hà Nội thì cứ sống ở Thành phố Hà Nội, muốn tới chỗ khác để làm ăn thì tôi sẽ cho cậu ta một số tiền.” Cao Phong nhẹ nhàng nói.
Vũ Hoàng Lê nghe anh nói vậy thì chỉ lắc đầu cười.
“Cậu Phong, Kiều Thu Vân là mẹ vợ của cậu mà cậu cũng không tha thứ cho bà ta mà nhốt bà ta ở khu quy hoạch Thành Bắc, chưa từng thả bà ta ra đấy thôi. Nếu đã vậy thì cậu sẽ tha thứ cho con trai tôi sao?” Vũ Hoàng Lê ngẩng đầu lên hỏi.
Cao Phong nghe vậy thì chợt ngẩn người. Anh vẫn luôn cảm thấy Vũ Hoàng Lê có chỗ không bình thường.
Dường như ông ta đang không ngừng tố cáo Cao Phong rằng mày là người giết con trai tao, tao sẽ không tha thứ cho mày, giữa chúng ta có thâm thù đại hận đấy. Nhưng anh không biết phải nói thế nào với ông ta cho phải.
Nếu tìm được Vũ Hoàng Minh thì tất cả mọi vấn đề đều có thể được giải quyết. Còn nếu không tìm được thì chuyện này vẫn sẽ là cái gai trong lòng Vũ Hoàng Lê.
Mà đồng thời Cao Phong còn có cảm giác Vũ Hoàng Lê không quá đau buồn vì cái chết của Vũ Hoàng Minh mà dường như ông ta đang tự trách mình vì đã không tìm được tin tức về anh ta.
“Lúc nào tôi cũng phân biệt ân oán rõ ràng, ngày đó, ở Thị trấn Biển Đông, nếu không có sự trợ giúp của ông thì cũng sẽ không có Cao Phong của ngày hôm nay. Thế nên vì nể mặt ông, tôi chắc chắn sẽ làm như vậy.” Trong giọng nói của Cao Phong ngập tràn vẻ nghiêm túc.
Nghe Cao Phong nói như vậy thì cuối cùng ánh mắt tràn ngập vẻ kích động của Vũ Hoàng Lê cũng hòa hoãn đi một chút.
“Cậu Phong, cậu thật sự giúp tôi tìm Hoàng Minh sao? Tôi thì thấy cậu cứ cố tình lẩn tránh tôi, từ lúc cậu quay về từ Thủ đô, tôi vẫn luôn chờ cậu đến tìm tôi, nhưng cậu không hề đến.” Vũ Hoàng Lê cười tự giễu một tiếng rồi nhẹ nhàng dập tắt tàn thuốc.
Cao Phong khẽ nói khẽ: “Đó là do tôi sai, nhưng tôi vẫn luôn dốc hết sức đi tra tin tức về Vũ Hoàng Minh. Vì không có tin tức gì cả nên tôi mới không tới tìm ông.”
Vũ Hoàng Lê không nói gì nhưng ý tứ trong mắt ông ta cho thấy ông ta không quá tin những lời anh nói.
“Thế này đi, để tôi gọi một cuộc điện thoại, tôi sẽ không nói gì cả, Chủ tịch Lê tự mình nghe nhé.”
Cao Phong nói xong thì lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, bấm loa ngoài rồi đặt điện thoại lên bàn. Vũ Hoàng Lê có hơi nghi ngờ nên chỉ lẳng lặng nhìn.
“Alo, cậu Phong.” Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói.
“Có tiến triển gì không?” Cao Phong chỉ hỏi năm chữ này.
“Vẫn không có, manh mối quá ít, hoàn toàn không tra ra được tin tức gì. Chúng tôi cũng đã phân chia nhau ra tìm ở những thành phố lân cận Thành phố Hà Nội, còn cầm cả ảnh chụp của Vũ Hoàng Minh đi tìm nhưng vẫn không có tác dụng. Cậu Phong, theo tôi thì có khả năng Vũ Hoàng Minh không ở đây đâu.” Đầu dây bên kia báo cáo.
Nghe đến đó, Vũ Hoàng Lê mới kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Cao Phong một cái. Hóa ra Cao Phong thực sự có phái người đi tìm, Cao Phong không hề lừa gạt ông ta.
“Phù!” Vũ Hoàng Lê thở ra một hơi dài, ông ta dựa vào cái ghế sau lưng, trong đáy mắt thoáng qua vẻ đấu tranh dữ dội. Dường như ông ta đang phải quyết định một điều gì đó chật vật lắm.
“Tiếp tục tìm kiếm, dù có một manh mối nhỏ cũng phải điều tra thật kỹ.” Cao Phong dặn dò một câu.
“Vâng, thưa cậu Phong.” Đầu dây bên kia đáp lại một tiếng rồi cúp máy.
Cao Phong không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn Vũ Hoàng Lê.
“Cậu Phong, là tôi hiểu lầm cậu rồi.” Vũ Hoàng Lê ngồi thẳng lên rồi khẽ nói: “Tôi vốn tưởng cậu không hề giúp tôi tìm kiếm mà chỉ lừa gạt tôi thôi.”
Cao Phong khẽ xua tay rồi nói: “Chủ tịch Lê, thời gian tiếp xúc của tôi với ông không dài nhưng cũng không ngắn, chắc ông cũng biết tôi là người như thế nào rồi. Chỉ cần là việc mà tôi đã hứa với ông thì chắc chắn tôi sẽ làm, nhưng thực ra chúng ta đều hiểu hy vọng trong chuyện này rất mong manh, làm những việc này cũng chỉ là phí công mà thôi.
Nhưng để ông giữ lại dù là một tia hy vọng mong manh thì tôi cũng sẽ làm. Tôi đã từng nghĩ đến, chắc chuyện này phải hỏi người nhà họ Cao thử xem sao, trước đây để đối phó tôi thì họ đã làm ra rất nhiều chuyện.”
Nghe Cao Phong nói vậy thì ánh mắt của Vũ Hoàng Lê có hơi lóe lên, nhưng ông ta cũng chỉ khe khẽ gật đầu.
“Chủ tịch Lê, tôi hứa với ông thêm lần nữa. Nếu Vũ Hoàng Minh có thể trở về thì giữa chúng ta sẽ không còn thù oán gì nữa, dù không thể làm bạn thì tôi cũng sẽ không gây thù với ông. Nếu cậu ta không thể trở về, ông nói rằng sau khi ông chết sợ rằng sẽ không có ai lo việc ma chay cho ông.
Vậy thì hôm nay Cao Phong đứng ra cam đoan với ông rằng, sẽ có! Tính theo tuổi tác thì ông đáng tuổi cha tuổi chú của tôi, nếu thật sự Vũ Hoàng Minh không thể quay về thì chờ một trăm năm sau, lúc ông chết đi, tôi sẽ vì ông mà để tang, toàn bộ thành viên của Khối Tập đoàn Đế Phong cũng sẽ để tang cho ông.”