Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1932

“Trung tướng Long, trong bữa tiệc mừng thọ có một người tên Cao Vũ, tuổi rất trẻ, đã tặng cho ông cụ Gia Cát một viên phỉ thuý loại Long thạch rất quý.

“Cao Vũ này đúng là không đơn giản, anh ta không chỉ biết rõ về Khổng Duệ Chí, hơn nữa còn quen biết với tập đoàn nhà Lý Khải Kiệt, tôi nhìn thấy cô con gái nhà họ Lâm này có lẽ cũng quen biết như vậy. Anh ta lần đầu gặp mặt ông cụ Gia Cát đã tới đứng cạnh ông, vậy nên được lòng, ông cụ Gia Cát rất thích. anh ta.”

“Tuy nhiên, anh ta có vẻ hơi mâu thuẫn với Thương Tuấn Hồng và Lê Tiểu Quyền, khả năng có xung đột gì ở trước đó.”

Trọng Dương Bình không nghỉ một lời nào, nhanh chóng đem hết sự tình kể ra.

Thế nhưng Cao Phong lấy ra sợi dây chuyền bằng ngọc, chuyện này lại bị ông ta cho vào quên lãng.

“Không có gì khác à?” Diệp Thiên Long quay lưng lại về phía Trọng Dương Bình, nhẹ giọng hỏi.

“Không có!” Trọng Dương Bình trả lời với ngữ khí rất là kiên định, chắc chắn.

Đến lúc này, sự lạnh lùng, tức giận trong Diệp Thiên Long mới từ từ dịu xuống, Trọng Dương Bình bớt sợ hãi, thở phào một hơi.

“Anh đã nhờ người đi kiểm tra chuyện kia hay chưa, có kết quả gì không?” Diệp Thiên Long từ từ, nhẹ nhàng nói.

Đối với lời nói vừa nãy Trọng Dương Bình, ông ta không để ý chút nào nữa hết.

Cái gì mà gọi là bốn gia tộc nhỏ ở Hà Nội cơ chứ, cái người tên Cao Vũ kia kể cả là tập đoàn Hà Đô, anh ta cũng không đủ tư cách để ông ta ghi nhớ ở trong lòng.

“Tổng giám đốc Diệp à, tạm thời vẫn chưa có kết quả gì.” Trọng Dương Bình vẫn đang kiên trì nói về Cao Vũ.

Vì nhiều lý do khác nhau, ông ta đắn đo do dự hết lần này đến lần khác, đã đang định chuẩn bị tạm thời đem chuyện này giấu diếm đi.

Đồng thời tự an ủi mình nói, đây chẳng chỉ là bản thân bị ảo giác thôi, trên cổ Cao Vũ chỉ là một sợi dây chuyền bình thường thôi.

“ Hai mươi năm rồi, vẫn không có kết quả gì… Ha ha…”

Diệp Thiên Long bỗng nhiên thở dài một tiếng, lại tự giễu cười một tiếng, ẩn chứa một điều gì đó rất đau khổ.

Trọng Dương Bình im lặng lại giây, thận trọng nói: “Trung tướng Long… Lão gia chủ đã từng nói ông nên quên đi quá khứ ấy để không ảnh hưởng đến tương lai sau này…”

“Liệu rằng thời gian sẽ có thể khiến chúng ta quên đi bất cứ điều gì sao? Sẽ không đâu.”

“Có một số chuyện đã khắc sâu trong xương máu rồi.”

Sau khi Diệp Thiên Long nói xong câu nói đầy ẩn ý ấy, chầm chậm quay người bước xuống lầu.

Bước từng bước một đều tăm tắp, ngay cả tư thế bước sao mà thật nghiêm nghị, vững chắc.

Trọng Dương Bình cúi đầu để cho Diệp Thiên Long đi qua, trong lòng thở nhẹ ra một cái thật dài.

“Trung tướng Long, tôi sẽ tiếp tục điều tra.”

“Nhưng vì một tiền đồ sáng lạng, ông không được vì những chuyện cũ năm xưa này mà ảnh hưởng đến con đường sau này của chính mình nữa!”

Trong lòng Trọng Dương Bình vẫn còn rất lo lắng, không ngừng thở dài.

Khi Cao Phong đi ra khỏi nhà của dòng họ Gia Cát, anh đã lái chiếc xe mà Khổng Duệ Chí để lại cho anh.

Khi đến đây, anh không lái chiếc xe màu trắng kia mà lại đi cùng Khổng Duệ Chí đến.

Vì vậy cho nên, trước khi mà Khổng Duệ Chí rời đi, ông ta đã để lại một chiếc ô tô cho Cao Phong vì không muốn để anh phải đi bộ.

Còn một số người chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Cao Phong cũng bị Cao Phong đuổi việc ngay lập tức.

Sau đó, Cao Phong khởi động xe, vội vàng đi thẳng về phía cổng ngoài.

Hiện tại bây giờ, xem như anh đã có một cuộc nói chuyện khá tốt, khá hợp cùng ông cụ Gia Cát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK