Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2683

“Chuyện gì cũng có nhân quả và kết thúc của nó, thôi đi đi.” Ông cụ nhà họ Diệp nói bằng giọng nhàn nhạt.

“Vâng.” Người đàn ông trung tuổi không nói thêm gì nữa mà xoay người đi ra ngoài.

Mà bấy giờ thì Diệp Thiên Long đã về tới phòng của mình rồi.

“Trung tướng Long, e là chúng ta không lừa dối chuyện này được đâu.” Giọng nói của Trọng Dương Bình tràn đầy vẻ lo âu.

Diệp Thiên Long khe khẽ gật đầu, ngón tay ông ta kẹp một điếu thuốc, đứng lặng yên bên cửa sổ, không nói lời nào.

Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, trên thế gian này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được.

Ông cụ nhà họ Diệp khôn ngoan như vậy thì sớm muộn thì ông ấy cũng sẽ biết thôi, trước khi lên đường thì Diệp Thiên Long đã nghĩ tới chuyện này rồi.

Nhưng nếu là chuyện mà bản thân đã làm thì ông ta cũng sẽ không hối hận. Mà trong lòng ông ta cũng đã nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất rồi.

“Về phía Thủ đô thì tôi có thể trì hoãn nhiều nhất là ba ngoài. Ba ngày sau, chắc chắn Thủ đô sẽ sụp đổ. Để xem Cao Phong có thể giải quyết nhanh gọn và chế ngự Thành phố Đà Nẵng trong thời gian nhanh nhất hay không.” Một lúc lâu sau, Diệp Thiên Long mới thở dài một hơi.

Chuyện xảy ra vào hai mươi năm trước vô cùng rắc rối, phức tạp, ân oán trong đó khó mà phân giải được.

Mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng một khi thân phận của Kim Tuyết Mai bị bại lộ thì chắc chắn chuyện cũ sẽ bị khơi lại.

Chỉ có điều Diệp Thiên Long đã cố gắng làm hết tất cả những gì mà bản thân có thể làm và ông ta cũng đã lót đường trải thảm cho Cao Phong đi rồi. Rốt cuộc Cao Phong có thể hoàn thành được chuyện này hay không thì cũng không có ai dám phỏng đoán bừa bãi cả.

“Trung tướng Long, khả năng của Cao Phong là vô tận, chắc chắn cậu ấy có thể hoàn thành được nghiệp lớn mà.” Trọng Dương Bình nhẹ nhàng an ủi.

“Ừ.” Diệp Thiên Long gật đầu một cách chậm rãi.

Không khí trong phòng lại chìm vào im lặng thêm một lần nữa. Mà ánh mắt của Diệp Thiên Long thì hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía Thành Phố Hà Nội ở xa xa. Ở nơi đó có mối bận tâm của ông ta, và có cả giọt máu duy nhất của ông ta nữa.

Thành phố Hà Nội.

Ban đêm.

Sau khi Cao Phong bàn xong xuôi kế hoạch với Lâm Vạn Quân thì anh trở về khu dân cư cao cấp Bồng Thiên. Thậm chí để Trần Vân Lan nghỉ ngơi thì Cao Phong còn tự mình xuống bếp nấu bữa tối cho cả nhà.

Cao Tử Hàn, Kim Vũ Kiên cũng bận rộn giúp đỡ trong nhà bếp. Mặc dù chân tay hậu đậu nhưng hai cô gái cũng có thể giúp được chuyện này chuyện kia.

Còn Kim Tuyết Mai thì ngồi trong phòng khách, nhìn mấy người họ bận rộn mà trên mặt cô nở nụ cười còn trong lòng thì trào dâng cảm giác thỏa mãn.

Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên cũng chỉ là một trong hàng vạn ngọn đèn thắp sáng thế giới này. Chỉ có điều vào giờ khắc này thì ngọn đèn ấm áp đó chỉ thuộc về một mình họ mà thôi.

Bây giờ có ánh sáng trong biệt thự, có mùi thơm của thức ăn tỏa đi khắp nơi làm người ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Kim Tuyết Mai vừa nhìn mọi người bận rộn trong bếp vừa nghe mấy cô gái cãi lộn lẫn nhau, bàn tay thì sẽ vuốt ve vùng bụng dưới.

Cô cực kỳ thích cuộc sống như thế này.

Người ta đều nói cuộc sống đời thường tẻ nhạt nhất chính là chuyện cơm áo gạo tiền, mối lo về những chuyện đó sẽ tích tụ lại rồi phá tan sự hòa thuận, hạnh phúc trong gia đình.

Mà Kim Tuyết Mai lại nghĩ rằng, chỉ cần hai người yêu thương lẫn nhau thì sẽ chẳng có vấn đề gì to tát cả.

“Chị Vũ Kiên, món này không làm như vậy đâu. Chị phải bỏ phần dưới, lấy phần trên mới đúng.” Cao Tử Hàn chỉ huy bằng giọng nghiêm trang.

Kim Vũ Kiên không phục, cô ấy bĩu môi rồi nói: “Em thì biết cái gì, loại rau này rất ngon nên người ta ăn cả trên lẫn dưới đấy.”

“Không phải đâu, không tin thì chị cứ hỏi anh em là biết,” Cao Tử Hàn vẫn khăng khăng giữ nguyên ý kiến của mình như trước.

“Hỏi thì hỏi! Anh rể, anh nói xem có phải loại rau này ăn cả phần dưới lẫn phần trên đúng không?” Kim Vũ Kiên đi đến trước mặt Cao Phong rồi hỏi ngay lập tức.

“Không phải đâu anh Kình Thiên, rõ ràng là người ta chỉ ăn một nửa thôi.” Cao Tử Hàn cũng đứng ở một bên mà hoa tay múa chân.

Cao Phong liếc một cái rồi nhìn bó rau cải thìa, sau đó anh đưa dao lên phang một cái, bó rau bay vào trong thùng rác ngay lập tức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK