Có thể được ông ta đích thân mời, vậy thì người được mời kia còn có thân phận cao quý hơn bao nhiêu lầm?
Còn nữa, Lâm Vạn Quân vừa nói, mời vị khách quý bí kia ẩn lên sân khấu, chỉ đạo mọi người cùng nhau cắt băng!
Chỉ đạo?
Đây chẳng phải là, thân phận vị khách quý bí ẩn này, so với mười một người trên sân khấu còn cao quý hơn?
"Ba, sao con có cảm giác... Tổng giám đốc Lâm Vạn Quân kia không phải là nói Cao Phong chứ ?" Kim Hồng Vũ bỗng nhiên linh quang chợt lóe, rốt cuộc cũng thông minh được một lần.
Trong trí nhớ của hắn ta, nhân viên công tác ngoài cửa đã nói, có tổng cộng mười tấm thiệp mời.
Bây giờ trên sân khấu trừ Lâm Vạn Quân, tổng cộng mười ngườiđứng, Kim Tuyết Mai không có thiệp mời, cho nên trong số mười người được phát thiệp, lúc này đã có chín người lên sân khấu.
Nhưng Kim Hồng Vũ biết, Cao Phong cũng có thiệp mời, chẳng lẽ là...
"Không thể nào! Nó làm sao có tư cách lên sân khấu!" Kim Hùng Sơn lập tức phản bác, ngay cả ông ta thân là chủ tịch còn chưa được lên sân khấu, Cao Phong dựa vào cái gì lên đó?
"Cho dù thiệp mời trong tay Cao Phong là thật, nó cũng tuyệt đối không có tư cách được Lâm Vạn Quân coi trọng như vậy." Kim Hùng Sơn cực kỳ chắc chắn.
Nghe Kim Hùng Sơn nóinhư vậy, Kim Hồng Vũ cũng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.
Chỉ với một tên phế vật như Cao Phong kia, cũng được Lâm Vạn Quân đích thân mời? Cũng có tư cách chỉ đạo mọi người cắt băng?
Lâm Vạn Quân khoát tay làm động tác ép xuống, tiếng huyên náo phía dưới trong nháy mắt dừng lại, tất cả đều nhìn về phía Lâm Vạn Quân.
Đợi sau khi hội trường trật tự trở lại, Lâm Vạn Quân mới tỏ vẻ tôn kính nói: "Bên dưới sân khấu, xin mời ông chủ lên sân khấu cắt băng!"
"Hả hả!" Hội trường xôn xao.
Ông chủ là ai ? Ai là ông chủ?
Tất cả mọi người đều dáo dác hết nhìn bên đông lại nhìn bên tây, cũng muốn xem thử xemông chủ bí ẩn này, rốt cuộc là ai!
Ngay cả Kim Tuyết Mai và những người khác trên sân khấu, cũng nhìn xuống phía dưới, muốn xem thử xem ông chủ bí ẩn này, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Chốc lát sau, từ dưới sân khấu một người chậm rãi đứng lên.
Người này vừa đứng lên, tất cả ánh mắt trong hội trường toàn bộ quay phắt nhìn sáng.
"Trời! Đây chính là ông chủ sao? Ông chủ lại trẻ tuổinhư vậy? Tôi còn tưởng là một lão già lọm khọm cơ!"
"Yên nào, trẻ tuổi như vậy đã đượcLâm Vạn Quân coi trọng như vậy, tiền đồ thật không thể lường được!"
Đối mặt ánh mắt của mọi người trong hội trường, Cao Phong vẫn thản nhiên như thường, chậm rãi sửa sang lại cổ áo, thẳng hướng sân khẩu đi lên.
"Ba! Là Cao Phong, Cao Phong đứng lên!" Kim Hồng Vũ đột nhiên trợn to hai mắt, kêu lên thảng thốt, không thể tưởng tượng nổi.
Không chỉ là Kim Hồng Vũ, còn có bà lớn, Kim Hùng Sơn, và tất cả mọi người nhà họ Kim.
Ngay cảKiều Thu VânvàKim Ngọc Hải, lúc này tất cả đều trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Cao Phong.
Cao Phong muốn làm gì? Nó chẳng lẽ nghĩ nó thật sự là ông chủ, và người Lâm Vạn Quân gọi chính là nó đấy chứ ?
Kim Tuyết Mai trong nháy mắt đờ đẫn, sau đó liền vội vàng nháy mắt với Cao Phong, tỏ ý Cao Phong nhanh về chỗ, đừng làm loạn nữa.
Người Lâm Vạn Quân gọi là ông chủ, Kim Tuyết Mai trong lòng vô cùng chắc chắn, ông chủ này tuyệt đối không phải Cao Phong, Cao Phong xưa nay vô công rỗi nghề, ông chủ ở đâu ra?
"Cao Phong, mày đứng lại cho tao, trở về vị trí đi!" Bỗng nhiên, Kim Hồng Vũ đứng lên, chỉ tay vào Cao Phong la lên.
Sắc mặt bà lớn cũng âm trầm như nước đọng ao tù, nghiêm nghị quát lên: "Còn sợ chưa đủ mất mặt sao? Mau ngồi xuống!"
Mọi người nhà họ Kim đều suy nghĩ, Cao Phong đang muốn đẩy bọn họ vào hố lửa sao! Chẳng lẽ nó muốn tất cả mọi người nhà họ Kim cùng với nó một lần nữa trở thành trò cười cho toàn thành phố Hà Nội sao!
"Khoan đã chờ chút, tôi nhớ ra rồi, người này không phải là con rể ở rể nhà họ Kim sao?"
"Đúng đúng, chính là anh ta, chính là Cao Phong, là chồng của Kim Tuyết Mai, tên phế vật vô công rỗi nghề ba năm qua."
"Ta chỉ biết người này rất vô dụng, không ngờ đầu óc còn có vấn đề nữa hả, anh ta cho rằng Tổng giám đốc Lâm Vạn Quân đang gọi anh?"
"Thật là buồn cười, trên đời này bao nhiêu ông chủ cũng chẳng đến lượt hắn, Cao Phong đúng là đang tự dát vàng lên mặt mình."
Hội trường hơn mười ngàn người, đều nhất loạt ồ lên cười nhạo.
Cái tên Cao Phong này, thật ra vô cùng nổi tiếng ở thành phố Hà Nội đấy chứ!
Ba năm trước hắn như chó chạy đường cùng, đượcông lớn nhà họ Kim thương hại, đem gả Kim Tuyết Mai cho.
Vốn tưởng rằng Cao Phong sẽ biết quý trọng tình nghĩa của ông lớn, cố gắng xây dựng sự nghiệp, ai ngờ từ khi ở rể Nhà họ Kim, trực tiếp trở thành một thằng oắt con vô dụng chỉ biết ăn bám.
Ở nhà họ Kim an nhàn hết ăn lại ngủ ba năm, trở thành tên ăn bám vô dụng mọi người giễu cợt.
Sợ rằng nếu không phải nhờ quan hệ của Kim Tuyết Mai, ngay ca tư cách bước vào hội trường này cũng không có, bây giờ lại cho rằng Lâm Vạn Quân là đang gọi mình?
Thật là, cực kỳ buồn cười!
Hạ Vy cùng Trương Hàn cười sặc sụa, cười chảy cả nước mắt nước mũi, trên thế giới sao có thể có kẻ ngu xuẩn hề hước đến như vậy chứ!
"Cao Phong, anh mau trở về, trở về chỗ giùm tôi, đừng để mọi người cười nhạo anh có được hay không!" Hai bàn tay Kim Tuyết Mai siết chặt, hầm hừ trong lòng.
Nhưng mà, bất kể là Kim Hồng Vũ ngăn lại, hay là bà lớn la rầy.
Bất kể là hết thảy người trong hội trường giễu cợt, hay là thần sắc cầu khẩn của Kim Tuyết Mai, cũng không ảnh hưởng chút nào đến Cao Phong.
Cao Phong vẫn giữ thần sắc dửng dưng như cũ, từng bước từng bước đi lên sân khấu.
"Fuck! Cao Phong mày muốn cố ý làm mất mặt, để cho mọi người nhà họ Kim chúng ta cùng mất mặt, tao sẽ không cho mày được như ý đâu!"
Kim Hồng Vũ chửi thề một tiếng, sau đó đột nhiên nhảy phắt dậy sải bước lên, đưa đưa tay bắt Cao Phong lại.
"Dừng tay!" Bỗng nhiên, Lâm Vạn Quân quát lên một tiếng, làm Kim Hồng Vũ phải khựng động tác lại.
Kim Hồng Vũ thân thể chấn động, hắn cũng không dám càn rỡ ở trước mặt một nhân vật lớn như Lâm Vạn Quân, không thể làm gì khác hơn là biết điều đứng yên tại chỗ.
Mà Lâm Vạn Quân căn bản không có ý để cho Kim Hồng Vũ giải thích, vội vàng men theo sân khẩu đi đến.
"A ha ha, Cao Phong, để tao coi mày chết như thế nào, dám làm càn trong nghi thức động thổ của bất động sản Phong Mai, mày cứ chờ chết đi!"
Kim Hồng Vũ thấy Lâm Vạn Quân bước đến, cho rằng Lâm Vạn Quân là muốn đích thân sai người đuổi Cao Phong ra ngoài.
Còn Lâm Vạn Quân vốn định trực tiếp đi xuống sân khấu, nhưng do dự một chút, vẫn không làm động tác rõ ràng quá.
Lâm Vạn Quân vẫn đứng ở một góc sân khẩu, hướng về phía Cao Phong tôn kính hô: "Ông chủ, mời nhanh lên lên sân khấu!"
"Cái gì?" Kim Hồng Vũ ngơ ngẩn, tiếng cười của những người khác cũng hơi bớt hào hứng.
"Ngài Cao Phong, xin mời lên sân khấu, chỉ đạo mọi người cùng nhau cắt băng!" Tiếng Lâm Vạn Quân lại vang lên lần nữa.
Lần này, hội trường đều nghe rõ ràng.
Hội trường tĩnh mịch!
Chỉ một thoáng, toàn bộ hội trường trở nên hoàn toàn yên tĩnh, tĩnh lặng như tờ.
Giống như bãi tha ma nửa đêm hai ba giờ sáng, an tĩnh đến cực điểm, cho dù một cây kim rơi trên mặt đất, cũng có thể nghe được rõ ràng.
Tiếng cười nhạo, ánh mắt khinh thường, biểu cảm cười trên sự đau khổ của người khác trước đó, toàn bộ đều đột nhiên câm nín vào thời phút này.
Giống như trong sàn nhảy, DJ đang nhảy đĩa náo nhiệt, bỗng nhiên bị cúp cầu dao.
Tất cả khinh thường, giễu cợt, cười trên sự đau khổ của người khác toàn bộ biến mất không thấy tăm tích.
Chỉ còn lại là vô cùng khiếp sợ, cùng chấn động to lớn!
Lâm Vạn Quân, lại thật sự mời Cao Phong?
Kim Hồng Vũ ngây ngẩn, mặt bà lớn đầy khiếp sợ, Kiều Thu Vân ánh mắt đờ đẫn, Kim Hùng Sơn trong lòng như có động đất.
Hạ Vy cùng Trương Hàn trước đó cất tiếng cười to nhất, trong nháy mắt ngưng bặt tiếng cười, miệng mở to nhìn Cao Phong.
Càng khiếp sợ chính là Kim Tuyết Mai, trong đôi mắt xinh đẹp, có nghi ngờ, có kinh ngạc, có không tưởng tượng nổi, còn có, rung động.