Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1209

Thật ra, khoảnh khắc cái chết không đáng sợ cho lắm, mà quá trình chờ đợi tử vong mới làm cho lý chí của một người tan vỡ.

Bây giờ Vũ Hoàng Lê đang trải qua trạng thái như vậy.

Nếu Xí nghiệp Dương Thị thật sự ra tay thì anh ta sẽ không lo âu như vậy.

Nhưng đã trôi qua một tiếng mà họ không có một tin tức gì về hành động của Xí nghiệp Dương Thị bên kia.

Điều này khiến trái tim của Vũ Hoàng Lê lúc nhanh lúc chậm, trong lòng anh ta rất loạn.

Bây giờ Cao Phong cũng hơi cau mày.

Anh không nghĩ đến chuyện Xí nghiệp Dương Thị không ra tay với mình.

Bính đến thì nước chặn, nhưng bây giờ Xí nghiệp Dương Thị lại không xuất quân, thì làm sao Cao Phong anh phản kích lại được? “Chẳng lẽ, bọn họ muốn chúng ta ra tay trước?”

Cao Phong sờ cằm một cái, hơi chần chừ nói.

“Rầm!”

Bỗng nhiên cửa phòng làm việc bị người khác mở ra.

Một thanh niên mặc âu phục đi giày da, bước vào với vẻ mặt cực kì bực bội.

“Giám đốc Tiền, giám đốc Tiền, bây giờ chủ tịch đang họp, anh không thể đi vào được…”

Thư ký duỗi tay muốn kéo cậu ta lại, nhưng bị cậu ta trực tiếp hất ra.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Vũ Hoàng Lê cau mày hỏi.

Giám đốc Tiền này là giám đốc của bộ phận ngoại giao của công ty, phụ trách tất cả các cuộc đàm phán của công ty với đối tác.

Cho nên không cần nói thì ai cũng biết tầm quan trọng của cậu ta trong công ty.

Lúc đâu Vũ Hoàng Lê cũng dùng số tiền lớn để mờ cậu ta từ chỗ khác về đây làm việc.

Nhưng mà Vũ Hoàng Lê biết, giám đốc Tiền này hơi kiêu ngạo và cậu ta muốn có cảm giác nắm giữ mọi thứ trong tay.

“Giám đốc Vũ, với tư cách là người quản lý bộ phận ngoại giao thì tôi muốn anh đưa ra một thông báo.”

Giọng nói nghiêm túc của giám đốc Tiền vang lên.

Thậm chí cậu ta không thèm nhìn Cao Phong đang ngồi bên cạnh.

“Thông báo việc gì?”

Vũ Hoàng Lê cau mày hỏi.

“Thanh minh công ty Bất động sản Tô Thịnh chúng ta không có liên quan gì đến Cao Phong!”

“Anh ta đi chòng người khác, bây giờ người đó trả thù thì anh ta tự đi giải quyết, đừng làm liên lụy đến công ty Bất động sản Tô Thịnh chúng ta.”

Giám đốc Tiên nói hợp lý.

“Tên kia!”

Vũ Hoàng Lê mỗ mạnh xuống bàn một cái, quát lên: “Cậu nói linh tinh gì thế?”

“Giám đốc Vũ, tôi đang suy nghĩ vì công ty, nói thật lòng thì tôi nói hơi khó nghe nhưng nó có lợi cho chúng ta, anh biết tôi là ai mà”

“Tôi biết rằng bây giờ rất nhiều công ty họ chưa có hành động gi là vì tôi đã liên lạc với bọn họ.”

“Rất nhiều công ty đã chấp nhận lời mời của Xí nghiệp Dương Thị, chuẩn bị hợp tác đổi phó chúng ta”

“Anh biết có bao nhiêu người không? Mười ba công ty đó! Làm sao công ty Bất động sản Tô Thịnh chúng ta chống lại bọn họ được?”

Giám đốc Tiên đứng trong văn phòng nói lớn.

Bên ngoài cửa phòng làm việc, một số trưởng phòng của các chi nhánh cũng gật đầu đồng ý.

“Chúng ta với Xúi nghiệp Dương Thị không có thù oán gì cả, trong phương diện công việc cũng ít khi đụng chạm đến nhau.”

“Nhưng bay giờ có người chọc Xí nghiệp Dương Thị lại còn muốn công ty Bất động sản Tô Thịnh làm bia đỡ đạn cho anh ta, vậy thì ban quản lý chúng tôi không đồng ý!”

“Đúng vậy, chúng tôi đi theo Bất động sản Tô Thịnh kiếm ăn, nếu công ty bị phá sản thì miếng ăn của chúng tôi sẽ bị mất”

“Chúng tôi không muốn làm bia đỡ đạn cho người khác, sau đó tự mình đập vỡ chén cơm của mình.”

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả các quản lý ở người cửa ddeuf mở miệng ủng hộ quyết định của Giám đốc Tiên.

Tóm lại, bây giờ Cao Phong đã trở thành đối tượng bị mọi người chỉ chích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK