Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh thật sự không thể thích ứng được với nhiệt tình của mọi người, nếu anh lại ở trong quán bar này thêm một phút, nhất định là những người phụ nữ này sẽ kéo hỏng quần áo anh mất.

"Cậu Cao đi thong thả, nhớ thường tới nhé.” Giám đốc Lưu cười ha ha.

Đám Cao Phong đi ra khỏi cửa quán bar xong, vẫn còn có thể nghe thấy âm thanh sôi trào truyền từ trong quán bar tới.

Ngàn chén không say! Mấy chữ ngàn chén không say này không ngừng được bọn họ kêu lên, vô cùng ầm ĩ.

Nhìn Cao Phong đi phía trước, Kim Tuyết Ngọc đi phía sau, còn có đám Lâm Thiên Hùng sắc mặt đều vô cùng khó coi.

"Tuyết Ngọc, rốt cuộc là anh rể cậu có thân phận gì thế, sao tớ thấy không đơn giản như cậu nói vậy?" Lâm Đan Phượng không kìm nén nổi tò mò trong lòng, không nhịn được hỏi.

Những người khác cũng vểnh tai lên nghe ngóng, hiện giờ bọn họ cũng rất tò mò về thân phận của Cao Phong.

Sao bảo ở rể, là tên ăn bám cơ mà?

Một phế vật ăn bám, có thể làm được tới mức này sao?

“Tớ... Tớ cũng không biết, có khả năng, có một số chuyện tớ không biết được?” Kim Tuyết Ngọc cũng không chắc chắn lắm nói.

Cô ta quyết định, trở về phải hỏi Kim Tuyết Mai một chút, nhìn xem hai năm mình rời đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Với năng lực Cao Phong biểu hiện ra ngoài hiện giờ, tuyệt đối không đơn giản là trúng thưởng mấy tỷ đơn giản như vậy.

"Được rồi! Thật sự khiến người ta tò mò mà.” Lâm Đan Phượng nhỏ giọng trả lời.

"Đúng rồi, khi nào bạn học chúng ta cùng tụ tập thế, để tớ xem tớ có rảnh không?” Bỗng nhiên một cô gái nhỏ giọng hỏi.

Vốn là tối hôm nay, chỉ có mấy người thân quen tụ tập trước.

Nếu là bạn học tụ tập, hơn nửa bạn học trong lớp sẽ có mặt.

"Vốn định là ngày mai, sẽ tiến hành ở khách sạn quốc tế New Island."

"Ô! Anh Lê ra tay hào phóng thế, vậy mà mời khách ở khách sạn quốc tế New Island?"

Mọi người đều rất bất ngờ nhìn Lê Trọng Việt, khách sạn quốc tế New Island, thật sự không phải ai muốn tới cũng có thể tới được.

Tuy gia cảnh của Lê Trọng Việt khá tốt, nhưng mở tiệc chiêu đãi cả lớp ở khách sạn quốc tế New Island, cũng có chút cật lực đúng không?

“Khụ, lần này không phải tôi, tôi vốn cũng định mời mọi người tới khách sạn quốc tế New Island."

Nhưng mà anh Phan có nói, anh ấy muốn mời khách, tôi đâu dám cướp với anh Phan, mọi người nói xem có phải không?”

Mặt Lê Trọng Việt đỏ lên, sau đó giải thích một câu

Nhưng lúc này mọi người chẳng quan tâm Lê Trọng Việt có thực lực đó không, mà cùng thét lên kinh hãi.

"Cái gì, anh nói anh Phan cũng sẽ tới sao?”

"Ồ! Anh Phan đó, đã nhiều năm không gặp anh ấy rồi, anh ấy không phải người cùng một thế giới với chúng ta."

"Ai nói không phải chứ, nghe nói anh Phan có quan hệ khá tốt với cậu cả của tập đoàn Vũ Vương, công ty của nhà anh Phan cũng rất mạnh nữa.”

"Mọi người không nghe nói gì sao? Hình như tập đoàn Vũ Vương phá sản rồi, tôi chỉ biết được chút tin tức mà thôi.”

"Cho dù thế nào, năm đó anh Phan là cậu chủ nhà giàu nổi tiếng ở trường chúng ta, đến lúc đó nói gì tôi cũng phải qua chỗ anh ấy!”

Trong lúc này mọi người líu ríu với nhau, đều tràn ngập hứng thú.

Trong đó Lâm Thiên Hùng thì càng dao động hơn, anh Phan này có thân phận địa vị thành phố Hà Nội, là người Lê Trọng Việt không thể so sánh được!

Có lẽ Lê Trọng Việt kém hơn Cao Phong, nhưng là anh Phan mà nói, ha ha, Cao Phong ngay cả xách giày cho anh Phan cũng không xứng, đúng không?

Bang Lâm Hổ gì chứ, cái gì mà ngàn chén không say, ở chỗ anh Phan, quả thực là truyện cười.

Chỉ cần Cao Phong dám gặp anh Phan một lần, ngày hôm nay mất mặt như vậy, toàn bộ đều có thể lấy lại được rồi.

"Tuyết Ngọc, cô nhất định phải đi đó, tốt nhất là mang theo cả Cao Phong, nói không chừng anh còn quen anh Phan, ha ha!” Lâm Thiên Hùng cười nói.

"Lâm Thiên Hùng anh đừng nói giỡn nữa có được không, ở trước mặt anh Phan, Lâm Hổ chỉ là một đám lưu manh, anh nghĩ rằng ai muốn quen anh Phan thì có thể quen sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, vì chúng ta từng là bạn học của anh Phan, nếu không thì anh Phan sẽ để ý tới chúng ta được sao?”

"Ai nói không phải chứ, không có biện pháp, chúng ta có may mắn này, không phải là quen mấy người có tiền có thế đấy sao?"

Nhắc tới anh Phan, trong lòng mọi người lại cảm thấy mình hơn hẳn người khác.

Tuy thân phận của anh Phan không có nghĩa là thân phận của bọn họ, nhưng anh Phan là bạn bọn họ đấy!

Bạn bè lợi hại, đương nhiên là mình cũng có thể dính chút vinh dự rồi.

Nhưng đối với chuyện mà bọn họ thảo luận, Cao Phong không có một chút hứng thú, anh đứng một bên đợi Kim Tuyết Ngọc.

"Chúng ta cần phải trở về." Cao Phong lạnh nhạt nói.

"À! Được." Kim Tuyết Ngọc vội vàng trả lời, sau đó nhìn về phía mọi người: “Buổi tụ tập ngày mai, có khả năng là tôi không có thời gian, đợi mọi người định thời gian lần nữa, đến lúc đó tôi sẽ tới.”

"Nếu ngày mai mọi người đều có thời gian, vậy thì cứ tiến hành như bình thường đừng để ý tới tôi.”

"Như vậy sao được, bạn học tụ tập là tất cả đều phải qua đó, anh Phan vốn đã nói ngày mai là tạm thời định vậy mà.”

"Lát nữa tôi sẽ bảo với anh Phan, bảo anh ấy thay đổi ngày khác, chọn ngày tất cả chúng ta đều rảnh." Lê Trọng Việt lập tức sốt ruột rồi.

Mọi người lập tức gật đầu, đều nhìn Lê Trọng Việt với vẻ mặt hâm mộ.

Dù sao người có thể nói chuyện với anh Phan, vậy chứng minh người đó có địa vị! Sau đó mọi người lần lượt vẫy xe rời đi.

Dù sao đều mới tốt nghiệp không lâu, trừ khi trong nhà có điều kiện, nếu không thì sao có thể mua nổi xe.

"Oa, anh Lê, chiếc xe Audi này của anh mới mua à? Nghe nói là sáu trăm triệu." Lâm Thiên Hùng kinh ngạc kêu lên một tiếng.

"Gần như vậy." Lê Trọng Việt mỉm cười, sau đó hữu ý vô ý nhìn về phía Kim Tuyết Ngọc.

Nhưng lúc này Kim Tuyết Ngọc không để ý tới anh ta, mà đứng ở ven đường đợi.

Đám Lâm Thiên Hùng đều vây quanh xe của Lê Trọng Việt, không nhịn được chậc chậc khen ngợi.

"Tuyết Ngọc, anh đưa em về nhé, ở đây rất khó gọi xe” Lê Trọng Việt kêu lên một tiếng.

Đám Từ Thanh Nga đều vô cùng hâm mộ, dù sao bọn họ không có đãi ngộ này.

Lê Trọng Việt thích Kim Tuyết Ngọc, đây là chuyện mọi người đều biết, Kim Tuyết Ngọc thật có phúc!

"Không cần, tôi trở về với Cao Phong.” Kim Tuyết Ngọc xua tay nói.

"Tôi bảo này Tuyết Ngọc, có phải là cô ngốc hay không, anh Lê đã muốn dùng xe Audi đưa cô về, ngồi trên chiếc xe này vinh dự cỡ nào!"

"Cần gì phải gọi xe, đã muộn thế này rồi không an toàn!” Lâm Thiên Hùng ở một bên hát đệm.

"Anh rể của Tuyết Ngọc cũng có xe mà.” Lâm Đan Phượng nhỏ giọng giải thích một câu.

Nhưng lúc này sao những người khác có thể để ý tới cô ta, đều đang khiển trách Kim Tuyết Ngọc, nói Kim Tuyết Ngọc có phúc mà không biết hưởng.

Dù sao bọn họ đều muốn nịnh bợ Lê Trọng Việt, hiện giờ giúp Lê Trọng Việt theo đuổi được Kim Tuyết Ngọc, cũng có thể lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Lê Trọng Việt không phải sao?

"Hả? Hình như đi rồi mà? Tôi nói này Tuyết Ngọc, anh ta không đợi cô, cô đợi anh ta làm gì?"

"Đúng thế, người này đúng thật là, không đợi Tuyết Ngọc đã tự mình rời đi, may mà có anh Lê đưa Tuyết Ngọc, nếu không thì buổi tối không an toàn rồi!"

"Ong ong!"

Đúng lúc này, tiếng động cơ gào rú vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK