"A a a!"
Trong ánh mắt trợn trừng của người nhà họ Ngô, hai mươi gã vệ sĩ đồng loạt rút khẩu súng mini ra, rồi cầm trong tay, tư thế cực kỳ chuẩn mực.
Họng súng đen ngòm dọa người kia, đồng loạt nhằm thẳng về phía người nhà họ Ngô.
"Ôi!" Lại một tiếng sợ hãi kêu than nữa
vang lên.
"Cao Phong, mày giả vờ cái gì chứ!Mày cầm hai món đồ chơi kia đến đây để lừa ai? Mày cho rằng tạo không có sao?" Ngô Minh An nhìn Cao Phong, đột nhiên hét lên một tiếng.
"Cạch cạch, cạch cạch!"
Cao Kim Thành mặt không biểu cảm, cũng không nói một lời, ngay lập tức mở chốt bảo vệ, nạp đạn, lên nòng, đảm vệ sĩ của nhà họ Cao đứng sau lưng cũng đồng loạt làm theo.
Nghe thấy tiếng lên đạn này, sắc mặt Ngô Minh An lập tức cứng đờ, trong lòng sinh ra cảm giác không ổn.
Súng đồ chơi, có thể phát ra âm thanh như vậy sao?
Một giây sau, đám người lúc khai thành đồng loạt bóp có không hề do dự.
"Pång pång pång pång!"
Trong nháy mắt ảnh lửa màu vàngnhạt tỏa ra từ nòng súng, viên bạn giống như sao băng xé gió bay ra.
Sau đó đám người Cao Kim Thành tiếp tục chĩa nòng súng xuống, mặt không biểu cảm, bàn tay vẫn bắn phá liên tục.
"Pång pång pång pång!"
"Ầm ầm ầm!"
Cảnh tượng mưa bom bão đạn này giống như một cuộc chiến đang diễn ra ngay trước mắt người nhà họ Ngô.
Cả đám người nhà họ Ngô đều tượn mắt há hốc mồm ra nhìn, không dám cử động dù là nhỏ nhất, tất cả đều bị dọa vỡ gan vỡ mật.
Sau một trận bắn phá, đám vệ sĩ thu tay lại rồi đứng thẳng người.
Cao Kim Thành trầm giọng nói: "Đây chính là quy tắc của cậu chủ Phong."
Toàn bộ hiện trường, đều lặng ngắtnhư tờ, giống như rơi vào chết chóc.
Người nhà họ Ngô không ai bị thương.
Nhưng mà lúc này mặt đất trước mặt bọn họ, đã bị vô số viên đạn cày xới.
Chiếc thảm bị bắn thành vô số mảnh nhỏ, ngay cả sàn nhà bằng đá cẩm thạch cứng rắn cũng bị bắn thành vô số cái hố.
Thứ này, không phải là súng đồ chơi.
"Nói đúng ra thì, đây là quy tắc tôi đề ra, khi mà kẻ địch không hiểu quy tắc "
"Bây giờ nhà họ Ngô các ông đã hiểu chưa?" Cao Phong lạnh lùng mở miệng.
Hai mắt Ngô Khánh Hiện vẫn đờ đẫn, cả người không chịu nổi ngã xuống ghế số pha, một trận bắn phá vừa rồi, thật sự đã dọa ông ta sợ gần chết.
"Phù phù!" Đường đường là ông chủ nhà họ Ngô của Thành phố Hà Nội này, thế mà khi đối mặt với Cao Phong, Ngô AnNguyên vẫn phải quỳ gối xuống, sau đó liên tục van xin Cao Phong.
"Cậu Phong, tôi, đã hiểu rồi!" Ngô An Nguyên quỳ xuống, mái tóc hoa râm không ngừng cúi thấp hơn.
Cao Phong khẽ nhíu mày, anh đang chuẩn bị mở miệng, thì Cao Kim Thành lại nói nhỏ bên tại Cao Phong: "Cậu chủ Phong, đừng thương cảm như lòng dạ đàn bà."
Nghe thấy những lời này của Cao Kim Thành, Cao Phong lại lần nữa ngồi thẳng người dậy.
"Ông nội, sao ông có thể quỳ trước mặt nó?" Ngô Minh An hét lớn một tiếng.
Ngô An Nguyên vẫn cúi rạp đầu xuống đất như cũ, chỉ thấp giọng nói: "Con cháu nhà họ Ngô, nếu như muốn sống tiếp thì quỳ xuống theo ông "Sống càng lâu, càng hiểu được nhiều
Hiểu càng nhiều, cũng càng dễ kính sợ
thứ.
hơn.
Có vài loại người, chính là trời cao, mà bọn họ không thể nào với tới được.
Về điều này, Ngô An Nguyên hiểu rất
rõ.
Người nhà họ Ngô yên lặng nghiến rằng một lúc lâu, nhưng mà không dám nghi ngờ những lời này của Ngô An Nguyên. Sau đó tất cả đều quỳ xuống lạy Cao Phong.
Ngô Minh An vẫn đứng thẳng một lát, ánh mắt lập lòe nhìn khẩu súng mini trong tay Cao Kim Thành, rồi cũng ngoan ngoãn quỳ xuống.
Nhà họ Ngô, củi đầu!
Bắt đầu từ Ngô An Nguyên, sau đó làmột hàng dài tầm mười mấy người quỳ sau lưng ông ta, tất cả đều quỳ lạy ngay ngắn, giống như gặp phải Hoàng đế vậy.
"Cậu Phong, tôi thay mặt mười hai người nhà họ Ngô, quỳ xuống cầu xin cậu Phong, xin cậu cho nhà họ Ngô chúng tôi một con đường sống!" Ngô An Nguyên run ray cat loi.
Cao Phong khẽ nhíu mày, anh có chút do du.
"Cậu chủ Phong, đừng mềm lòng thả hổ về rừng!" Cao Kim Thành lại mở miệng nói nhỏ với Cao Phong.
Cao Phong yên lặng một lát, sau đó nhẹ nhàng nói: "Nhà họ Ngô có tội, nhưng mà tội ấy không đáng chết, nếu bọn họ đã chịu cúi đầu, vậy thì thôi đi!"
Đối mặt với Ngô An Nguyên, kẻ đầu hai thứ tóc quỳ lạy mình, Cao Phong thật sự không có cách nào nhẫn tâm ra tay lấymạng được.
Đối với kẻ địch anh luôn sát phạt quyết đoán, nhưng mà, anh tuyệt đối không phải người máu lạnh, thích giết người.
Chắc hẳn sau khi trải qua chuyện này, nhà họ Ngô cũng không dám khiêu chiến với Cao Phong nữa đâu.
"Được rồi!" Cao Kim Thành không dám cãi lời Cao Phong, anh ta thở dài một tiếng, không thể không gật đầu đồng ý.
Chỉ có những người giống như bọn họ, đã trải qua chiến trường giết chóc còn sống sót trở về, mới biết việc thả hổ về rừng, là một quyết định thiếu sáng suốt đến mức nào.
Năm đó Cao Kim Thành từng tha cho một kẻ địch của mình, thế nhưng sau đó người kia lại mang theo quân địch đến, giết chết hết cả một tiểu đội hơn ba mười người của anh la, Cao Kim Thành may mắn trốntrong đám xác người giả vờ chết, khó khăn lắm mới thoát được một kiếp. h
Từ đó về sau, trái tim Cao Kim Thành, đã trở nên cứng rắn như sắt thép.
"Tội chết có thể miễn, nhưng tôi sống khó tha! Nhà họ Ngô các ông, phải rời khỏi Thành phố Hà Nội này vĩnh viễn!" Cao Phong chậm rãi đứng dậy, sau khi nói hết lời, thì quay người chuẩn bị rời khỏi đó.
Ngô An Nguyên thở dài một tiếng, vẫn gật đầu nói: "Cảm ơn cậu Phong!"
Còn những người khác trong nhà họ Ngô, bọn họ đều không cam lòng, nhà họ Ngô bọn họ phát triển ở Thành phố Hà Nội này nhiều năm như vậy rồi, sao có thể dễ dàng buông tha cho cơ nghiệp.
Nếu hôm nay sản nghiệp nhà bọn họ bị hủy, cả nhà bọn họ còn bị đuổi ra khỏi Thành phố Hà Nội này, vậy thì từ nay về sau, cuộc sống xa hoa hơn người mà trướcđây bọn họ được hưởng thụ, cũng cách bọn họ rất xạ.
Mà bản thân bọn họ cũng sẽ trở thành, kẻ vô dụng giống như mấy người đàn bà ngồi lê hay nói đến.
Như vậy sao bọn họ có thể cam tâm?
Nhưng đối với sức mạnh mà Cao
Phong vừa mới thể hiện, bọn họ không
dám có nửa điểm bất mãn nào.
Chỉ có Ngô Minh An, hắn đang nghiên răng ken két, cả người đều khẽ run lên.
Nhà họ Ngô không còn, Ngô Minh An anh cũng không còn gì cả.
Không xe sang, không nhà đẹp, tiền tài, người đẹp anh ta đều mất hết.
Anh ta đã quen sống trong nhung lụa, sao có thể chịu đựng được cuộc sống bình thường?
Trong lòng Ngô Minh An càng oán hậnhơn, tất cả đều do Cao Phong gây nên, tất cả đều do Cao Phong phá hủy.
Một giây sau, Ngô Minh An lặng lẽ ngẩng đầu, anh ta nhìn chằm chằm vào Cao Phong với ánh mặt lạnh lùng âm hiểm như rắn độc, bàn tay anh ta chậm rãi sở lên hồng của mình.
"Anh Thành, tiến bọn họ đi thôi!" Cao Phong yên lặng vài giây, sau đó xua tay rời khỏi đó.
"Vâng, cậu Phong." Cao Kim Thành không thể không gật đầu đồng ý.
Sau đó, Cao Kim Thành xoay người nhìn về phía người nhà họ Ngô, anh ta đang chuẩn bị mở miệng thì...
Đúng lúc này, Ngô Minh An vẫn luôn quỹ dưới đất đột nhiên đứng bật dậy, trong nháy mắt anh ta đã rút một khẩu súng 64 li, nòng súng chĩa thẳng vào sau lưng CaoPhong.
"Cao Phong, mẹ kiếp! Mày phá hủy nhà họ Ngô của tao, phá hủy Ngô Minh An tạo, ông mày dù phải chết, cũng không để mày sống yên!"
Ngô Minh An giận dữ gầm lên, sau đó lập tức mở chốt bảo hiểm, ngón tay đặt lên cò súng.
Lúc này Cao Phong đã đi đến cửa ra vào, nghe thấy thế anh lập tức quay người lại, khi trông thấy vũ khí trong tay Ngô Minh An thì hai mắt trợn lên.
Khoảng cách này, dù muốn tránh cũng không thể tránh được.
"Đoàng!"
Một tiếng nổ vang lên, khẩu súng rung lên một cái, một viên đạn xé rách không khí bay den.
"Cậy Phong! Tránh ra!"Cao Kim Thành mở trừng mắt, gầm lên, sau đó đột nhiên anh ta xoay người dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân, chắn ở giữa Cao Phong và Ngô Minh An.
"Bup!"
Trong nháy mắt, tiếng đạn xé rách da thịt vang lên, Cao Kim Thành im bặt, hai tay che lấy bụng, máu tươi không ngừng chảy ra từ các kẽ tay.
"Tach, tach..."
Máu tươi tràn ra, nhỏ xuống mặt đất.
Giây phút này, tất cả mọi người đều ngây dại, ngay cả Ngô Minh An cũng run rẩy không ngừng.
Cao Kim Thành trợn trừng mắt, cúi đầu nhìn dòng máu đỏ tươi đang chảy qua tay, anh ta dùng toàn bộ sức lực còn lại, giận dữ gầm lên: "Bảo vệ cậu chủ Phong!"