Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1095

Nam Phương Minh Nguyệt cau mày nhìn Cao Phong, trong lòng thầm nghĩ, cái tên Cao Vũ chết tiệt này hình như không đơn giản như cô nghĩ! Nhưng mà, một giây tiếp theo, Quan Dương lập tức thu lại vẻ kích động của mình rồi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi.

“A lô, Anh Cường, em là Quan Dương…”

“Cậu Vũ mà anh nhắc tới, em gặp được rồi…

Đúng, đúng, bây giờ đang ở bên cạnh em.”

“Được, để em đưa điện thoại cho anh ấy.”

Quan Dương hít sâu một hơi, vội vàng bước tới, ấn nút loa ngoài, đưa điện thoại cho Cao Phong.

Tất nhiên, lý do của việc này là đế xác minh thân phận của Cao Phong.

Dù sao anh cũng không thể nói rằng anh là Cao Vũ được, vậy cứ coi anh là cậu Vũ đi? Nam Phương Minh Nguyệt cũng nheo mắt nhìn Cao Phong, muốn xem xem Cao Phong sẽ làm gì.

Cao Phong không chút do dự cầm lấy điện thoại “A lô”

một tiếng.

“Cậu Vũ, thật sự là cậu Vũ!”

Dư Văn Cường nghe thấy giọng nói của Cao Phong thì lập tức kích động.

Nghe được câu nói của Dư Văn Cường, Cao Phong không có cảm giác gì nhiều, nhưng hai chân Quan Dương bắt đầu run lấy bấy.

“Ra ngoài đi dạo, không may đụng phải người của anh.”

“Người của anh có chút điên cuồng.”

Cao Phong sờ sờ chóp mũi, lạnh lùng nói.

“Cậu Vũ, cậu đang ở đâu? Tôi sẽ lập tức qua đón rồi nhất định xử lý vụ việc cho đến khi cậu cảm thấy hài lòng!”

Dư Văn Cường không chút do dự nói.

Câu nói này truyền qua loa điện thoại rồi truyền đến tai mọi người một cách chính xác.

Da mặt Quan Dương không ngừng co rút, vô thức cúi đầu thấp xuống.

“Không cần đâu, tôi sẽ đi luôn.”

Cao Phong nhẹ giọng đáp.

“Cậu Vũ, tôi đã nói tên của cậu với tất cả đàn em phía dưới rồi.”

“Bọn họ nhìn thấy cậu thì cũng giống như thấy tôi.

Cậu có thể tùy ý dạy dỗ bọn họ.”

“Nếu bọn họ dám nói nửa chữ “Không”

với cậu, cậu cứ nói cho tôi biết!”

Dư Văn Cường gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói.

Nghe thấy lời Dư Văn Cường nói qua điện thoại, mọi người lại chấn động.

Nhìn thái độ của Quan Dương, chắc chắn cái người tên Dư Văn Cường này hẳn là đại ca của Quan Dương.

Nhưng mà lúc này Dư Văn Cường lại coi trọng Cao Vũ như vậy, rốt cuộc Cao Vũ có thân phận gì? Cả người Thôi Minh Xung như bị điện giật.

Vì sao anh ta lại có thể gây sức ép lên đầu Lão sẹo, không phải là vì anh ta đã đi theo Quan Dương sao? Quan Dương có thể lợi hại như vậy, còn không phải có người có địa vị cao hơn chống lưng cho sao? Lúc này, Thôi Minh Xung mới hiểu rằng người chống lưng đứng đằng sau của Quan Dương chính là anh Cường…

Mà Dư Văn Cường lại vô cùng kính trọng cái người tên là Cao Vũ…

Đây là anh ta đã đắc tội với đại ca của đại ca của đại của đại ca mình rồi hay sao? Nghĩ đến đây, hai hàm Thôi Minh Xung run lập cập, va đập không ngừng, sắc mặt xám như tro tàn.

Cao Phong gật đầu, vươn tay đưa điện thoại cho Quan Dương.

“Cậu Vũ…

Quan Dương gọi một tiếng, hai tay nhanh chóng cấm lấy điện thoại, áp điện thoại lên tai.

“Cậu ấy chính là cậu Vũ, nhớ rõ những gì tôi đã nói với cậu.”

Dư Văn Cường nói xong liền “Hừ”

lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại.

Quan Dương sợ hãi, da mặt lại co rút thêm lần nữa.

Còn chưa kịp cất điện thoại, hắn ta đã quay lại nhìn Cao Phong.

“Anh Vũ, tôi xin lỗi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK