**********
Điều quan trọng nhất là bóng lưng này đối với tổng giám đốc Vũ mà nói đúng là cả đời này cũng không thể nào quên nổi!
"Anh Cường, mọi người mau đi đi, em có thể tự giải quyết thằng nhóc này được."
Trương Quyền vừa chửi, vừa định cầm gậy thép bước tới.
"Dừng tay lại!"
Tuy nhiên, khi Trương Quyền vừa đến gần bên Cao Phong, tổng giám đốc Vũ đã hét lên.
Trương Quyền sửng sốt một chút, rồi dừng
bước lại ngay lập tức
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn tổng giám đốc Vũ.
Ông ta đang muốn làm gì vậy?
Chỉ thấy tổng giám đốc Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng của Cao Phong, yết hầu của ông ta cứ chuyển động lên xuống liên tục, trên mặt thậm chí còn lộ ra dấu vết căng thẳng.
Mọi người càng thêm bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tổng giám đốc vươn lòng bàn tay xoa xoa, sau đó ngập ngừng kêu lên:
"Cao... Ngài Cao phải không?"
Sau khi một tiếng ngài Cao vang lên, mọi người xung quanh chết lặng. Tổng giám đốc Vũ gọi ngài Cao, ông ta muốn gọi ai?
Họ của tên Cao Phong là họ Cao, liệu có phải ông ta đang gọi Cao Phong không?
Nghĩ đến đây, nhiều người không khỏi trố mắt. Trương Quyền và Mao Quang Phi cũng bất ngờ nhìn nhau, trong lòng có dự cảm không tốt.
Cao Phong quay lưng về phía tổng giám đốc Vũ, trong lòng thở dài, cuối cùng cũng bị nhận ra.
Lúc này Cao Phong có ý muốn trốn tránh, nhưng bây giờ anh có muốn trốn cũng không thể trốn được.
Cao Phong chậm rãi xoay người, dùng ánh mắt phức tạp nhìn tổng giám đốc Vũ, khẽ gật đầu.
Vũ Hoàng Lê đang là tổng giám đốc của một công ty bất động sản rất phát triển, ông ta đã từng phát triển rất nhanh ở thành phố Hà Nội và là thành viên hội đồng quản trị ở tập đoàn Vũ Vương
Ngay cả Cao Phong cũng không nghĩ tới vấn
đề này.
Hồi đó, con trai của Vũ Hoàng Lê là Vũ Hoàng Minh, đã bắt cóc Kim Tuyết Mai vào ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của anh với Kim Tuyết Mai, và muốn tấn công Kim Tuyết Mai.
Cao Phong trong lúc tức giận đã sử dụng quân chi viện cấp A của nhà họ Cao để tiêu trừ đám người Vũ Hoàng Minh, thậm chí còn buộc tập đoàn Vũ Vương phải rút khỏi thành phố Hà Nội ngay lập tức
Thật không ngờ, Vũ Hoàng Lê đến chợ biển ở phía đông và thành lập ra công ty bất động sản, xem ra công ty này có vẻ đang phát triển khá tốt.
Tuy nhiên đối với một người có kinh nghiệm dày dặn trên thương trường như Vũ Hoàng Lê, đây cũng không phải là một việc khó khăn gì
Hơn nữa, khi tập đoàn Vương Vũ rút khỏi thành phố Hà Nội, Cao Phong cũng không đuổi tận giết tuyệt bọn họ
Vì vậy, khi Vũ Hoàng Lê rời đi, ông ta chắc chắn cũng sẽ lấy đi rất nhiều tiền, cho nên cũng không khó để phát triển trở lại.
"Xin chào! ngài Cao, có thật là ngài không?"
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Cao Phong, toàn thân Vũ Hoàng Lê chấn động, sau đó bước nhanh về phía Cao Phong.
"Ngài Cao, ngài Cao..."
Lúc này, tâm trạng của Vũ Hoàng Lê cũng rất phức tạp.
Gặp lại người cũ, lại còn từng là kẻ thù không đội trời chung.
Tâm trạng phức tạp đến mức này cũng có thể
đoán được
Nhưng sau cùng, Vũ Hoàng Lê vẫn vươn hai tay ra và nằm lấy tay phải của Cao Phong.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngẩn
ra.
Trong lòng của Trương Quyền và Mao Quang Phi không ngừng có dự cảm xấu, sắc mặt không ngừng run rẩy.
Mà tên Trương quản lí có trong tay hơn chục dự án, lức này vẻ mặt của anh ta cũng dại ra, vẫn còn chưa hiểu tình huống hiện tại là như thế nào
Thế nhưng, người cảm thấy khiếp sợ nhất chính là Diệm Tử Đồng, người bạn thân nhất của cô
Họ không ngờ rằng tên nhóc trước mặt rõ ràng là một kẻ kiếm sống dựa vào công việc phụ hồ, là một kẻ sống ở tầng lớp thấp nhất
Hóa ra là một nhân vật lớn được tôn xưng là ngài Cao!
Nhìn cách Vũ Hoàng Lê đối xử với Cao Phong, ông ta có vẻ rất khách sáo,
Với mối quan hệ này, Cao Phong có thể để Vũ
Hoàng Lê tùy tiện sắp xếp cho anh một công việc lương cao mà chẳng cần phải làm việc mệt mỏi, tự nhiên anh lại đi kiếm sống bằng nghề phụ hồ để làm gì.
Chẳng một ai có thể hiểu được, nhưng bọn họ cũng chẳng dám hỏi thêm, cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn 2 người mà không nói lời nào
“Không ngờ... tôi lại gặp được ông ở đây. Cao Phong bắt tay với Vũ Hoàng Lê, anh nói chuyện một cách bình tĩnh
Gặp lại người cũ dưới hình thức này thật khiến cho người ta cảm thán
Trước khi Vũ Hoàng Lê rời thành phố Hà Nội,
ông ta đã quỳ gối cầu xin Cao Phong tha thứ.
Hiện tại, Vũ Hoàng Lê mặc âu phục chỉnh tề, quần áo trên người ông ta có giá trị lên tới tận mấy tỉ, trong khi đó toàn thân của Cao Phong thì rách rưới, lại còn dính một chút máu trên người.
Tình cảnh này khiến Vũ Hoàng Lê và Cao Phong càng thêm thổn thức
Tuy nhiên, Vũ Hoàng Lê không hề chế nhạo
Cao Phong, mà rất lịch sự với Cao Phong.
“Ngài Cao, tôi... Quên đi, đây không phải là nơi nói chuyện, chúng ta tìm một chỗ ngồi đi.” Vũ Hoàng Lê nhiệt liệt mời Cao Phong.
Cao Phong do dự một chút, gật đầu đồng ý.
Có một số chuyện không thể nào trốn tránh, cho dù Vũ Hoàng Lê muốn tính số với anh chuyện của Vũ Hoàng Minh hay là ông ta có tính toán khác với anh thì anh cũng không muốn trốn tránh nữa
Thật ra cũng không trốn tránh nổi
Nhận được sự đồng ý của Cao Phong, Vũ
Hoàng Lê nhanh chóng dẫn đường và muốn cùng Cao Phong lên xe. Nhưng khi đi đến bên cạnh Trương Quyền, ông ta hơi nhíu mày, quay đầu hỏi: "Ngài Cao, có
chuyện gì vậy? Tại sao ngài lại đánh nhau với bọn
họ?"
Cao Phong dừng lại, trả lời ngắn gọn: "Tôi đang đứng làm việc thì anh họ của Mao Quang Phi tới và đưa cho tôi hai tờ tiền giả. Khi tôi đến nói chuyện với bọn họ thì bọn họ cho người đến đánh tôi."
Vũ Hoàng Lê nghe xong thì sửng sốt, không ngờ Cao Phong lại làm công việc này để kiểm sống
“Đồ vô liêm sỉ!” Vũ Hoàng Lê đột nhiên quay lại và nhìn về phía quản lý Trương.
Ông ta không biết Mao Quang Phi là ai nhưng
chuyện này nhất định cần phải giải quyết
“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tiền lương của công nhân phải được phân chia rõ ràng. Anh làm việc kiểu gì vậy?” Vũ Hoàng Lê trừng mắt với quản lý Trương.
"Tôi, tổng giám đốc Vũ, tôi Quản lí Trương mềm nhũn cả chân vì bị dọa.
Vũ Hoàng Lê sốt ruột xua tay và nói: "Tôi không cần biết anh ta là ai và thân phận của anh ta là gì. Mau đuổi việc anh ta đi."
Sau khi nói xong, Vũ Hoàng Lê và Cao Phong đi về phía chiếc xe
Mao Quang Phi sửng sốt, muốn tát chính
mình hai cái.
Nếu anh ta biết rằng chỉ vì bốn trăm nghìn đồng mà nháo ra chuyện lớn như thế này thì dù cho có phải quỳ lạy anh ta cũng phải trả lại số tiền đó cho Cao Phong
Nhưng lúc này, nói gì cũng thì đã muộn.
"Tổng giám đốc Vũ, phải xử lí bọn họ như thế nào ạ?"
Dư Văn Cường rất nhanh mắt, lập tức hướng về Trương Quyền hỏi.
Vừa rồi mọi người đều tận mắt nhìn thấy, Trương Quyền cầm lấy thanh thép đi đánh Cao Phong.
Vũ Hoàng Lê dừng lại, và sau đó nói: "Ngài Cao là bạn của tôi."
“Tôi hiểu rồi, mời ngài đi trước, tôi sẽ tới
Dư Văn Cường dẫn đầu.
Dư Văn Cường có thể làm việc cho Vũ Hoàng Lê, đương nhiên năng lực của anh ta không tầm thường
Có một số chuyện mà sếp không cần phải nói quá rõ ràng nhưng anh ta vẫn biết mình cần phải làm gì.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Vũ Hoàng Lê và Cao Phong đã cùng nhau lên xe
"Tổng giám đốc Vũ, hôm nay không phải ngài đến giám sát công trường hay sao..." Quản lý Trương vội hỏi.
"Ngài Cao và tôi có chuyện rất quan trọng cần nói. Để hôm khác nhé!"
Vũ Hoàng Lê vẫy tay và đóng cửa kính xe.
Tài xế nhanh chóng khởi động xe rời khỏi công trường, những chiếc ô tô ở đằng sau cũng lập tức theo sau.
Thế nhưng Dư Văn Cường cũng không có vội vàng rời đi, anh ta nhìn về phía Trương Quyền với vẻ mặt không tốt.
Cao Phong là bạn của Vũ Hoàng Lê.
Nếu Trương Quyền đánh Cao Phong, thì chính
là đánh vào mặt Vũ Hoàng Lê
Al cũng có thể tưởng tượng được Dư Văn Cường sẽ đối phó với anh ta như thế nào.