Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1074

Cho nên người hướng dẫn mua hàng thật sự không thể hiểu nổi, đôi giày mà Nam Phương Minh Nguyệt đang đi dưới chân kia cũng có giá lên tới chín chữ số, nhưng mà tại sao cô ta lại không nỡ bỏ tiền ra để mua quần áo vậy?

Chỉ có điều là, cho dù thế nào đi nữa thì bán được hai bộ quần áo rồi cô ta cũng được trích phần trăm, dù sao cũng còn hơn là không bán được cái gì, cho nên người hướng dẫn mua hàng im lặng không nói gì thêm.

Chỉ một lát sau Nam Phương Minh Nguyệt đã cầm được tám bộ quần áo rồi, toàn bộ đống quần áo đó đều được Nam Phương Minh Nguyệt chất đầy lên người hướng dẫn mua hàng.

“Cái này…

Tốt, chọn đi!”

Người hướng dẫn mua hàng cảm thấy rất là vui vẻ, cho dù mấy bộ quần áo này chỉ có giá ít nhất trong cửa hàng đi nữa, nhưng chỉ cần Nam Phương Minh Nguyệt mua càng nhiều đồ thì cô ta cũng càng được chia nhiều phần trăm hơn.

Nam Phương Minh Nguyệt không có thời gian để quan tâm đến lời nói của người hướng dẫn mua hàng, cô ta vẫn đi dạo trong cửa hàng, thoải mái chọn quần áo.

“Cô nói cô định lên lớp dạy đời tôi chính là việc đi theo cô để tôi nhìn cô mua quần áo sao?”

Cao Phong đi theo sau lưng cô ta, nhẹ nhàng hỏi.

Nghe thấy Cao Phong nói như vậy, Nam Phương Minh Nguyệt lập tức xoay người lại, đột nhiên nở một nụ cười mang hàm ý sâu xa.

“Thực tế”! Sau đó, Nam Phương Minh Nguyệt lắc đầu nói: “Lớp học mà tôi đang dạy cho anh chính là một lớp học về “Thực tế”

đấy!”

“Tôi cho anh thấy hiện thực xã hội bây giờ là như thế nào! Cho anh nhìn thấy thật rõ ràng!”

Nói xong mấy lời này, Nam Phương Minh Nguyệt căn bản là không chờ Cao Phong kịp mở miệng đã nói tiếp với người hướng dẫn mua hàng đang đi theo mình: “Ngoại trừ những món đồ này, thì toàn bộ số quần áo còn lại trong cửa hàng, đóng gói hết lại cho tôi!”

“Cái gì?”

Người hướng dẫn mua hàng kia bị một câu nói này của Nam Phương Minh Nguyệt làm cho giật mình, vô cùng ngơ ngác.

Hóa ra là Nam Phương Minh Nguyệt chọn mấy bộ quần áo này là bởi vì không thích, cho nên cô ta đi lựa ra sao? Thế nhưng mà, muốn mua hết tất cả những bộ quần áo đang bày trong cửa hàng…

Như vậy thì là bao nhiêu tiền đây? Toàn bộ chỗ này đều là hàng của thương hiệu quốc tế đấy! Mỗi một bộ quần áo đều có giá cả chục triệu đấy, mà có bộ đồ có giá cao nhất cũng phải lên tới cả trăm triệu! Nếu đóng gói toàn bộ như thế, thì tổng giá trị đơn hàng sẽ là bao nhiêu đây? Vài trăm triệu? Hay là vài tỷ? Lúc này, có vài người khách khác trong tiệm cũng bị lời tuyên bố của Nam Phương Minh Nguyệt hấp dẫn ánh mắt.

“Thưa cô, cô cô cô…

Cô nói cái gì cơ ạ?”

Trong lòng người hướng dẫn mua hàng như vừa phải chịu một cú sốc lớn, cô ấy nhỏ giọng hỏi.

“Tôi nói ngoại trừ những bộ đồ mà cô đang cầm trên tay, thì toàn bộ số còn lại ở cửa hàng này, tôi mua hết!”

Cô ta vừa dứt lời, toàn bộ cửa hàng đã hoàn toàn yên tĩnh chỉ trong nháy mắt.

Bất kể là người hướng dẫn mua hàng kia hay là những khách hàng đang lựa chọn quần áo trong cửa hàng, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cô ta.

Này này này…

Trời ạ! Không phải là cô gái trẻ này bị điên rồi chứ? Trong cửa hàng quần áo này, không đến một nghìn thì cũng có đến tám trăm bộ, mà lại đóng gói mua hết toàn bộ sao? Cô ta mặc ấy hả? Coi như một ngày đổi một bộ đi, thì đến hai năm Nam Phương Minh Nguyệt cô cũng đâu có mặc hết được! Tạm thời không nói đến chuyện mặc hay không mặc được hết, rất nhiều khách hàng đang xem đồ đều đặt tay lên ngực tự hỏi, coi như những bộ quần áo này được đưa đến cho bọn họ, được miễn phí đi, thì trong nhà bọn họ cũng không thể chứa nổi! Nam Phương Minh Nguyệt cười nhạt một tiếng, khi cô ta nói xong câu đó, còn dùng vẻ mặt khiêu khích để liếc qua Cao Phong một cái.

Nhưng mà vẻ mặt của Cao Phong lại khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng thất vọng.

Bởi vì trên gương mặt Cao Phong chẳng có chút kinh ngạc nào.

Cho nên lại càng không giống như Nam Phương Minh Nguyệt đã tưởng tượng, anh sẽ bị số tiền mà cô ta lấy ra dọa cho sợ hãi.

Anh vẫn bày ra dáng vẻ nhẹ nhàng không thèm để ý, thậm chí còn hơi đơ ra, không vui không buồn không tức giận không sợ hãi.

Thậm chí trong đôi con mắt phẳng lặng như hồ nước kia còn có một chút thương hại.

Dường như là anh đang cảm thấy, Nam Phương Minh Nguyệt rất đáng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK