Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3138

Núi giả bị một quả đạn pháo bắn tan nát.

Hồ nhân tạo bị ba quả đạn pháo bắn vào, ầm ầm nổi lên sóng lớn cao ngút trời.

Cây cầu nhỏ cũng bị một quả đạn pháo bắn gãy.

Đình nghỉ mát dùng để trang trí càng thể không chống đỡ nỗi lấy một lần công kích, lập tức bị đạn pháo bắn nát vụn.

Loạn rồi, hoàn toàn loạn rồi.

Lúc này bên trong nhà họ Đặng như phát điên, mọi thứ cứ như chiến trường thời thượng cổ, tiếng rền vang không ngừng vang lên.

Thuốc súng tràn ngập khắp nơi, tiếng nổ như tiếng sấm liên tục truyền đến.

“Ông! Diệp Thiên Long ông, tôi nhất định trừng phạt ông!”

“Ông thật là to gan, ông thật sự tưởng rằng nhà họ Đặng là người mà ông muốn bắt nạt thì có thể bắt nạt sao?”

Ông cụ họ Đặng nhìn thấy cảnh tượng đó thì tức đến mức cả người không ngừng run lên.

Dù sao thì sau khi trận chiến này kết thúc, nhà họ Đặng cũng nhất định sẽ bị thiệt hại nặng nề.

E rằng muốn tu sửa lại các công trình thì cũng phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc, còn phải tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực nữa.

“Phù, phù!” Người nhà họ Đặng ai nấy đều tức đến run người.

“Tôi hỏi ông, ông có giao người ra không?”

Trạng thái điên cuồng của Diệp Thiên Long lúc này so với Cao Phong lúc nãy thì không có gì khác biệt.

“Không giao!”

Ông cụ họ Đặng nghiến răng hét lớn lên.

“Tiếp tục khai pháo!”

Diệp Thiên Long cũng không lùi bước, tiếp tục vung tay lên.

“Bùm! Bùm! Bùm!”

Hết viên đạn pháo này đến viên đạn pháo khác lại tiếp tục điên cuồng bắn ra.

Rất nhanh sau đó, trang viên nhà họ Đặng đã bị bắn cho tan tác, chẳng khác nào một chiến trường thật sự.

Sau trận tàn phá, trang viên nhà họ Đặng trông có vẻ chẳng khác gì một chiến trường tang tóc.

“Phù! Diệp Thiên Long, ông đợi đó cho tôi, ông đợi đó cho tôi.”

Ông cụ họ Đặng càng nghĩ càng thấy tức giận, lập tức nhìn về phía hơn vạn binh sĩ của nhà họ Đặng!

“Bây giờ, hãy nổ súng cho tôi!”

“Tất cả nổ súng cho tôi.”

Ông cụ họ Đặng cũng tức đến tận óc, lập tức mất đi lý trí, ông ta hét lớn lên với hơn vạn binh sĩ của nhà họ Đặng.

Bây giờ ông ta không để tâm đến gì nữa, trang viên nhà họ Đặng đã bị người ta đánh cho ra nông nỗi này rồi, sao ông ta còn có thể nhịn được nữa?

Nhưng hơn vạn binh sĩ của nhà họ Đặng đó đã có chút do dự, cuối cùng họ vẫn không dám giương súng lên.

Đùa à, trước mặt họ là xe tăng lớn đấy!

Xe tăng, ai có thể đánh cho lại?

Trừ khi có đạn chống lại xe tăng bọc thép vậy thì còn có thể.

Nhưng thứ đó dù là nhà họ Đặng của bọn họ thì cũng khó mà có được.

Dù sao thủ đô cũng là nơi quan trọng không phải nơi mà nhà họ Đặng có thể tùy tiện làm xằng làm bậy được.

Mặc dù nhà họ Đặng đã âm thầm tìm không ít chỗ dựa vững chắc nhưng cũng không thể muốn làm gì thì làm ở thủ đô này.

“Nổ súng đi! Mau bắn đi!”

Ông cụ họ Đặng rống giận lớn tiếng, vạn chiến sĩ nhà họ Đặng cắn chặt răng, vẫn hơi chần chừ chưa bắn.

“Hiện tại nổ súng cho tôi! Tôi bảo các người nổ súng đi, có nghe thấy không hả?”

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với tất cả hậu quả, mau nổ súng cho tôi!”

Nghe được những lời này của ông cụ họ Đặng, vạn chiến sĩ nhà họ Đặng cắn chặt răng, trên tay vẫn giơ vũ khí mạnh.

“Chiến sĩ Phong Hạo, lên nòng đạn!” Lúc này ánh mắt Cao Phong lạnh lùng, phất tay lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK