Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2979

Có hai cậu ấm bắt đầu không chịu nổi, bắt đầu lớn tiếng cầu xin tha thứ.

“Anh Kình Thiên, anh, nghĩ lại đi!”

Một cụ già thuộc một gia tộc nào đó ở Thành phố Đà Nẵng cũng đi lên một bước, khuyên Cao Phong.

“Ha ha, tôi biết, có một vài người luôn lén suy nghĩ chuyện gì đó sau lưng tôi.”

Ánh mắt của Cao Phong chậm rãi đảo qua đám người, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của tất cả mọi người.

“Vậy hôm nay các người hãy nhìn cho rõ, rốt cuộc là tôi không muốn làm những chuyện đó hay là không dám làm.”

“Sau đó, các người lại suy nghĩ lại, sau này đối mặt với nhà họ Cao thì nên có thái độ như thế nào.”

Sau khi nói xong, đột nhiên Cao Phong phất tay, nói: “Ném!”

“Rõ!”

“Tùm! Tùm!”

Có hai tên cậu ấm đã bị ném vào trong biển.

Rơi xuống nước như những tảng đá bị ném xuống.

Không hề nể tình, nói ném là ném!

“A! A!”

Hai tên cậu ấm sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, sau đó vội vàng bơi nhanh về phía phi thuyền bên kia.

“Phù phù phù phù!”

Bọt nước văng khắp nơi, hai tên cậu ấm dùng hết toàn bộ sức lực, bơi không ngừng.

Lúc mới đến, bọn họ khí thế ngập trời, dường như khinh thường cả thiên hạ.

Nhưng lúc này, bọn họ sợ hãi đến mức hồn lìa khỏi xác, chỉ muốn bơi nhanh để được sống.

“Chạy mau! Cá mập đến rồi! Nhanh lên!”

Long Tuấn Hạo túm cổ áo Viên Hoàng Duy, kêu to với hai tên cậu ấm kia.

Hai tên cậu ấm không dám xoay đầu, dùng hết sức bơi sang thuyền bên kia.

Mà những cậu ấm còn lại trên bờ thì sắc mặt cũng trắng bệch, cắt không còn một giọt máu.

“Hộc hộc! Hộc hộc!”

“Anh Kình Thiên, chúng tôi sai rồi! Chúng tôi sai thật rồi!”

“Đừng ném chúng tôi xuống, tôi xin anh! Tôi xin anh!”

Ngoại trừ Viên Hoàng Duy, mười cậu ấm đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Dù bọn họ có thân phận gì, gia thế như thế nào, nhưng lúc này tính mạng của bọn họ lại đang nằm trong tay của Cao Phong!

Dù sau này muốn báo thù thì cũng phải bảo đảm mình sống sót đã mới được chứ?

Chỉ có vẻ mặt của Viên Hoàng Duy là tràn đầy phẫn nộ, từ đầu đến cuối đều không cầu xin tha thứ.

Với thân phận như vậy, anh ta tuyệt đối không cho phép mình cúi đầu với Cao Phong.

“Cậu Phong, làm như vậy…”

Lâm Vạn Quân khẽ nhíu mày, cũng định đi lên thuyết phục một câu.

Dù sao hiện tại Cao Phong vừa mới khởi đầu ở Thành phố Đà Nẵng, vẫn chưa đứng vững hoàn toàn.

Nếu đồng thời đắc tội mười nhân viên có thân phận không thấp trong biên chế thì tuyệt đối không phải là một quyết định sáng suốt.

“Ông Quân, tôi đã cho bọn họ cơ hội rồi, bây giờ tôi sẽ không nể mặt bất kì ai nữa.”

“Mặt khác, nếu không tiêu diệt những kẻ kiêu căng ngạo mạn như thế này, sau này bọn họ sẽ chỉ càng trở nên quá quắt hơn.” Cao Phong từ tốn nói.

Muốn đứng vững ở Thành phố Đà Nẵng, quả thực phải được bên trên giúp đỡ.

Nhưng anh cũng không phải là một người sẽ nhịn nhục và cúi đầu.

Nếu bọn họ cảm thấy chèn ép anh rất dễ, e là sau này sẽ càng thêm quá quắt?

Quan trọng nhất là Cao Phong cảm thấy Viên Hoàng Duy dám đến đây gây chuyện hẳn là do có người sai sử ở phía sau.

Anh muốn xem thử rốt cuộc là ai.

Muốn đùa bỡn Cao Phong anh đây, e là chỉ có nằm mơ mới có!

“Được, vậy thì nghe theo cậu Phong.”

Lâm Vạn Quân do dự mấy giây rồi không nói gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK