Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3870

“Cậu Phong, cho tôi chết một cách thoải mái đi.”

“Tôi làm ra chuyện như vậy với cậu, không có gì hay để giải thích nữa.”

Mạnh Tuấn Phi hơi nhắm mắt lại, chậm rãi vươn hai tay ra, đối diện với họng súng của Cao Phong.

“Răng rắc!”

Cao Phong mở chốt an toàn, phát ra âm thanh thanh thúy.

“Đợi một lát.”

Ngay sau đó, Mạnh Tuấn Phi lại nói một câu.

Cao Phong khẽ nhíu mày.

Chẳng lẽ Mạnh Tuấn Phi còn muốn phản kháng?

“Cậu Phong, trước khi tôi chết, cậu để tôi viết một lá thư đi.”

“Mạnh Tuấn Phi tôi ở nơi này nhiều năm, tuy gặp ba tên phản đồ này, nhưng có không ít anh em trung thành và tận tâm.”

“Tôi mà chết không rõ ràng, bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.”

“Tôi sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ, là ba tên sĩ quan phụ tá này giết tôi, không liên quan tới cậu.”

“Ngoài ra, từ nay về sau, trên dưới Cảnh Đông sẽ do cậu dẫn đầu.”

“Hi vọng cậu có thể đối xử tử tế với bọn họ.”

Mạnh Tuấn Phi nghiến răng nói, mượn giấy bút chuẩn bị viết thư.

“Vì sao anh không gọi điện thoại?” Cao Phong lạnh nhạt hỏi.

“Lúc bốn người tới, đều không mang theo thiết bị thông tin.”

Mạnh Tuấn Phi bất đắc dĩ cười khổ, khi đó còn không nghĩ quá nhiều, bây giờ nghĩ lại, ba tên sĩ quan phụ tá đã sớm đùa giỡn ông ta xoay vòng.

“Thư, thì không cần nữa.”

Cao Phong lạnh nhạt xua tay.

Mạnh Tuấn Phi nghe vậy run lên, vẫn đặt giấy bút xuống.

“Được!”

Mạnh Tuấn Phi cười tự giễu, lại đứng thẳng người.

Lúc này ông ta thật sự cảm thấy mình hơi buồn cười.

Với chỉ số thông minh của Cao Phong, nếu dám giết ông ta, chắc chắn có sắp xếp khác.

Căn bản không cần ông ta viết thư, Cao Phong cũng có thể xử lý mọi chuyện sau đó thật tốt.

Cho nên ông ta cảm thấy, lúc này viết thư thật sự là làm điều thừa.

“Anh Mạnh, anh đứng vững đi.”

“Sau khi tiếng súng vang lên, ân oán giữa hai ta xóa bỏ.”

Cao Phong ngồi trên ghế, giọng điệu lạnh nhạt nói.

“Được!”

Mạnh Tuấn Phi nhắm mắt gật đầu.

Lúc này Cao Phong giơ súng lên, nhắm ngay giữa trán Mạnh Tuấn Phi.

Long Tuấn Hạo khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Mạnh Tuấn Phi một cái, có lòng muốn khuyên Cao Phong.

Bởi vì biểu hiện hôm nay của Mạnh Tuấn Phi, anh ta coi như hiểu một chút.

Tuy bị ba tên sĩ quan phụ tá mở miệng mê hoặc tâm trí, nhưng sau đó biết sai mà thay đổi.

Ông ta có tội, nhưng tội không đáng chết.

Ít nhất Long Tuấn Hạo cho rằng như vậy.

Tính cách của anh ta là như thế, đối mặt với kẻ địch không do dự giết chết.

Nhưng nếu là bạn của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ bạn mình.

“Anh Phong.”

Long Tuấn Hạo vẫn không nhịn được mở miệng gọi một tiếng.

“Cậu không cần phải xen vào.”

Cao Phong lạnh nhạt xua tay, quát lớn một tiếng.

“Dạ!”

Lúc này Long Tuấn Hạo im lặng không nói gì thêm.

Mà lúc này mấy trăm thuộc hạ ở trong và ngoài phòng, thì không dám mở miệng nói một chữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK