Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2550

Không chỉ là vẻ ngoài, mà còn có dáng người, thậm chí là khí chất đều cho Cao Phong cảm giác khác biệt.

“Tôi… Cũng đã đi đến rất nhiều thành phố khác, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra là chỉ có Thành phố Hà Nội mới thích hợp với tôi nhất.”

“Cho nên tôi lặng lẽ trở lại, thật sự không ngờ rằng mình vẫn bị anh tìm ra…” Hạ Vy nhẹ nhàng gật đầu một cái, giọng nói cũng có chút khó xử không biết làm sao.

Lúc trước, trước khi ra ngoài, cô ta phải mất một tiếng đồng hồ để trang điểm. Nhưng bây giờ mỗi ngày ra ngoài, phơi dưới ánh mặt trời nhưng cô ta chỉ để mặt mộc. Tuy vậy trông cũng rất xinh đẹp.

Cao Phong yên lặng một hồi lâu, bỗng nhiên lắc đầu cười một tiếng, hình như những thù hận trước kia đều biến mất không thấy bóng dáng sau nụ cười này, chỉ còn dư lại cảm giác hoài niệm.

Cảm giác này giống như khi học đại học xong, quay đầu nhớ lại cảnh tượng khi còn bé đánh nhau với người khác vậy, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy buồn cười.

Hạ Vy cũng nhếch môi nhẹ nhàng cười một tiếng, nét mặt tươi cười như hoa để người ta cảm thấy như giá xuân ập vào mặt.

“Tôi không phải đến tìm cô.” Cao Phong nhẹ nhàng lắc đầu, cắn kẹo bông, cũng rất ngọt.

“Tôi cho là anh còn muốn để tôi gọi anh là cha đấy…” Hạ Vy cũng là nhịn không được cười lên một tiếng.

Khóe miệng Cao Phong lộ vẻ tươi cười, nhưng cũng không nói gì thêm mà chỉ im lặng nhìn về phía xa xa, kẹo bông trên tay nhẹ nhàng xoay xoay.

Hai người yên lặng ngồi đó, không có mối thù trước kia, cũng không có nhiều oán hận như trước. Càng giống như là bạn cũ vừa gặp lại nhau.

Sau một lúc lâu, Hạ Vy mới hỏi nhỏ: “Tuyết Mai có khỏe không?”

“Rất khỏe! Cô ấy sắp trở thành một người mẹ rồi!” Cao Phong vừa xoay cây kẹo đường vừa cười nói.

“Wow! Thật ư? Rất tốt! Thật sự quá tốt rồi!” Hạ Vy cảm thán một cái thật lòng.

Cao Phong lại nhìn Hạ Vy một chút, anh phát hiện ra đúng là bây giờ Hạ Vy đã thay đổi rất nhiều.

Với tính cách của cô ta, bằng lòng buông sỉ diện đi bán kẹo bông đã làm Cao Phong cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Rốt cuộc tôi đã biết cái gì gọi là cuộc đời như bể dâu, mọi chuyện trên đời đều có thể xoay chuyển một cách bất ngờ. Tôi có cảm giác, tất cả mọi thứ đều biến hóa thật nhanh!” Hạ Vy thật lòng cảm khái.

Cao Phong một tay cầm kẹo bông, một tay cầm một cục đá, suy xét một chút, sau đó dùng sức ném ra ngoài.

“Đúng vậy! Thời gian sẽ thúc đẩy con người tiến về phía trước, mặc kệ chúng ta có đồng ý hay không.” Cao Phong nhàn nhạt nói.

Hạ Vy nhẹ nhàng gật đầu, thuận tiện duỗi đôi chân dài ra, hai bàn tay nhỏ bé đặt trên đầu gối, nhìn về phía nước sông cuồn cuộn ở phía xa xa.

“Chị Hạ Vy! Em muốn kẹo bông Dê vui vẻ!” Ở phía xa xa truyền tới tiếng hét của một đứa bé.

“Được! Có ngay đây!” Hạ Vy đứng dậy, nhìn về phía Cao Phong và nở một nụ cười áy náy sau đó đi về phía quầy hàng của mình.

Cao Phong hơi xoay người, cứ yên lặng như vậy nhìn về phía Hạ Vy.

Hạ Vy lại đeo khẩu trang lên, che kín miệng mũi rồi thành thạo làm kẹo bông, đưa cho cậu bé kia sau đó còn làm kẹo cho một vài khách hàng khác.

Thỉnh thoảng cô ta nhìn về phía Cao Phong và nhẹ nhàng nở một nụ cười khẽ.

Cao Phong cứ nhìn như vậy suốt một hồi lâu, sau đó cầm lấy kẹo bông và dự định lên xe rời đi.

Mỗi người đều có một cuộc sống của riêng mình, có lẽ không quấy rầy người khác cũng là quyết định sáng suốt.

“Sau này, cô cũng có thể bày quầy hàng ở chỗ này, nhưng hằng tháng sẽ phải nộp phí, một gian hàng chỉ hơn một triệu đồng.”

Cao Phong mới vừa mở cửa xe thì nghe được bên kia truyền tới một giọng nói.

“Có thể ít một chút sao?” Ngay sau đó, giọng nói của Hạ Vy cũng truyền tới.

“Cũng được thôi! Cô đi uống rượu với anh em bọn tôi, bọn tôi miễn phí cho cô cũng được. Ha ha ha!” Một trận cười rộ lên.

Cao Phong hơi nhíu mày xoay người.

Chỉ thấy lúc này ở chỗ gian hàng của Hạ Vy đã có năm sáu người thanh niên vây quanh, trông như mấy tên lưu manh.

Một trong số mấy người thanh niên đó còn đưa tay đập mấy cây kẹo bông mà cô ta đã làm xong cho khách khác, nụ cười trên mặt cậu ta đầy ý nghĩa sâu xa.

Mà ông chủ mấy quầy hàng nhỏ xung quanh đều đứng yên một bên và lạnh nhạt nhìn cảnh tượng này, thậm chí còn có người cười trên sự đau khổ của người khác.

Bởi vì rõ ràng mấy tên thanh niên kia đang nhằm vào Hạ Vy.

“Cô bé này cũng thật là… Cũng không nhìn xem nơi này là địa phương nào, cô ta cho là ai cũng có thể bày quầy hàng ở đây sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK