Nhưng chiếc xe Rolls Royce Phantom này, thực sự là chiếc xe sang trọng hơn cả!
Tính sơ sơ, cũng phải mất hàng chục tỷ, người bình thường căn bản khó có thể tưởng tượng ra nổi.
Một bên của cửa xe, có một chiếc dù màu bạc độc quyền có thể tùy ý điều chỉnh được.
Phần sườn được làm từ chất liệu hợp kim cao cấp, hơn nữa tay cầm ô, được làm bằng bạc nguyên chất.
Người ta nói chiếc ô này, tổng cộng trị giá trên trăm tỷ.
Với một chiếc xe sang trọng như thế này, đây mới thực sự là biểu tượng cho địa vị, là đại diện cho danh vọng, là một chiếc xe sang trọng khí chất đẳng cấp hàng đầu!
Người có thể lái một chiếc xe đẳng cấp như vậy, thân phận phải vô cùng cao quý.
Vì vậy tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, ngây người ra nhìn chiếc xe.
Lúc này bên ngoài trời có nhiều mây, bởi vậy nên có chút âm u.
Nhưng chiếc xe này, chiếu sáng chói lọi như sao Kim trong đêm, mọi người đều không thể không nhìn vào nó. Khi chiếc xe từ từ đến gần, mọi người lại tròn mắt nhìn nó. Chiếc xe Rolls Royce Phantom, có thể trước đây mọi người đã từng nhìn thấy rồi, nhưng biển số xe này...
Hà Nội A-88888!
Biển xe năm số tám này, thật hiếm có thể thấy?
Nhìn toàn cảnh thành phố Hà Nội, có lẽ vẫn có thể tìm thấy một chiếc Rolls Royce Phantom thứ hai như thế này.
Nhưng biển số xe này, là độc nhất vô nhị!
Tại cuộc đấu giá đầu tiên ở thành phố Hà Nội, một chiếc xe mang biển số Hà Nội A-33888, đã được bán với giá trên trời hơn mười hai tỷ.
Còn giá trị của chiếc xe biển số này, sợ là không thể đo được bằng tiền.
Nếu ai có thể lái chiếc Rolls Royce Phantom này, hẳn thân phận vô cùng cao quý.
Có chiếc xe biển số này, thân phận người đó sẽ được nâng lên, tôn quý đến mức cực điểm!
Người lái chiếc xe này...
Anh ta, anh ta là ai vậy?
Mọi người cùng nhìn vào toàn cảnh, chiếc Rolls Royce Phantom từ từ dừng lại.
Dù là Kim Tuyết Mai, hay Kim Ngọc Dung, kể cả tất cả nhân viên trong công ti, tất cả ánh mắt của mọi người, đều tập trung vào chiếc xe.
Cửa xe từ từ mở ra, một chân bước ra trước.
Vào lúc này, mọi người đều một lòng chờ đợi sự xuất hiện.
Có thể tận mắt nhìn thấy một nhân vật tầm cỡ như vậy, đó chắc chắn là một điều may mắn trong cuộc đời mỗi người.
Sau đó, một thanh niên dáng người mảnh khảnh, cúi xuống bước ra khỏi xe, trên khuôn mặt là một nụ cười nhạt trên môi.
“Đây, đây là...”
Trái tim mọi người đột nhiên như bị thắt lại, bao gồm cả Kim Tuyết Mai trong đó.
Bởi vì sau lưng người thiếu niên này, tại sao lại như vậy, sao lại giống Cao Phong đến vậy?
Người thanh niên lấy tay kéo ra, chiếc dù che nắng đặc định cho con xe Rolls Royce Phantom ở bên trên cửa xe, trực tiếp bị kéo ra.
Người thanh niên đứng dưới chiếc ô, rồi từ từ quay người lại nhìn Kim Tuyết Mai.
"Tuyết Mai, anh đến đón em về nhà." Cao Phong một tay cầm ô, rồi cười nhìn Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai sững sờ trong vài giây, sau đó lấy đôi tay nhỏ bé của mình che miệng lại, đôi mắt đẹp tràn đầy sự xúc động, trong lòng vẫn còn chút xấu hổ.
Cao Phong, anh thực sự đến đón cô! Điều này không phải nói rằng, Cao Phong đã chọn cách tha thứ cho cô rồi?
Cảm xúc trong lòng Kim Tuyết Mai cứ đan xen vào nhau, có xúc động, có vui mừng, có sự xấu hổ, có cả sự nhẹ nhõm...
Nó giống như làm đổ một bình hương có năm vị, với cả trăm thứ cảm xúc hỗn độn.
Cao Phong ở đó mỉm cười, một tay cầm chiếc ô đứng cạnh chiếc xe, hình ảnh này sẽ mãi in sâu trong tâm trí Kim Tuyết Mai, vĩnh viễn không thể nào quên.
Khuôn mặt Kim Ngọc Dung lúc này bỗng nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Mới năm phút trước vẫn còn cười chế nhạo Kim Tuyết Mai, vậy mà mới qua mấy phút ngắn ngủi, Cao Phong đã tới ra mắt, như điên cuồng tát vào mặt cô.
Và lần này, Cao Phong thậm chí còn không dùng chiếc xe Bentley, mà trực tiếp lái hẳn chiếc Rolls Royce Phantom tới!
Lại còn là chiếc Rolls Royce Phantom biển số năm con tám.
E rằng chiếc xe này không phải của Cao Phong, nếu anh ta đi thuê nó để lái đến đây thì sao?
Loại xe như thế này, người bình thường liệu có thể đủ tiền để thuê được sao?
Nếu Cao Phong có thể thuê chiếc xe này, điều này đủ để chứng minh thực lực của Cao Phong.
Vì vậy, Kim Ngọc Dung như rụt cổ lại, lần này, cô không dám chế nhạo Cao Phong nữa.
Hơn nữa Cao Phong còn không thèm nhìn đến Kim Ngọc Dung, một tay cầm từ từ bước tới bên cạnh Kim Tuyết Mai.
Đôi mắt Kim Tuyết Mai mở to sao mà đẹp đến vậy, nhìn Cao Phong đang dần tiến về phía mình, trong lòng không khỏi xúc động.
“Đồ ngốc này, không có lời nhắc nhở của anh, có phải lại quên mang ô rồi phải không?"
"Đừng khóc, có anh ở đây rồi." Cao Phong nhẹ nhàng mỉm cười, duỗi cánh tay ra, ôm lấy Kim Tuyết Mai vào lòng.
Một câu nói đơn giản như vậy, nhưng lập tức đánh động đến trái tim Kim Tuyết Mai, lắng xuống nơi sâu thẳm nhất trong tim cô.
"Trời ơi..." Cái khoảnh khắc ấy, tình cảm trong lòng Kim Tuyết Mai không hề bị đè nén lại nữa, cô ôm lấy Cao Phong mà khóc thảm thiết.
Tính cách của Kim Tuyết Mai rất mạnh mẽ, đây cũng là lần đầu tiên trước mặt nhiều người như vậy, cô thể hiện sự yếu đuối mong manh của mình.
Thế nhưng, vì Cao Phong, cô không hề phàn nàn hay hối hận.
"Cao Phong, xin lỗi anh, xin lỗi anh... Em không nên không tin tưởng anh như vậy." Lúc này Kim Tuyết Mai, cô cũng giống như dáng vẻ của Kim Tuyết Ngọc tối qua, không ngừng xin lỗi Cao Phong.
"Không sao, tất cả đã qua rồi."
Cao Phong nhẹ nhàng cười, rồi vỗ vỗ vào sau lưng Kim Tuyết Mai,
Nói xong, vẻ mặt Cao Phong đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nhìn về phía Kim Ngọc Dung.
Đôi mắt vô cùng lạnh lùng, như hai ngọn đèn, khiến cho Kim Ngọc Dung không thể tránh né được.
"Anh..." Khi nhìn thấy ánh mắt đó của Cao Phong, Kim Ngọc Dung có chút hoảng hốt, có chút hụt hẫng không thể hiểu được.
"Bộ não là một thứ thật tốt! Đáng tiếc, cô không có." Cao Phong nhẹ giọng nói, trong giọng điệu có chút lạnh lùng.
Sau đó, Cao Phong nhẹ nhàng buông Kim Tuyết Mai ra, lạnh lùng nhìn Kim Ngọc Dung.
Nhìn Cao Phong lúc này, Kim Ngọc Dung mở miệng định nói, nhưng đột nhiên lại không biết phản bác lại Cao Phong như thế nào.
Bởi vì Cao Phong lúc này, đem đến cho Kim Ngọc Dung một thứ, một cảm giác không hề giống với trước kia nữa.
Tự mình thấy, rõ ràng hôm qua mới gặp qua Cao Phong.
Nhưng Cao Phong của hôm nay, mang lại cho người ta hai cảm giác khác biệt.
Thực ra, không chỉ Kim Ngọc Dung cảm nhận được điều này, mà những người xung quanh khác cũng đều cảm nhận được, hơn nữa Kim Tuyết Mai người đã cùng sống với anh hơn ba năm, cảm nhận thấy rõ ràng nhất.
Cao Phong của ngày trước, giống như một bảo kiếm vô song, bị vô số những hạt bụi bao quanh.
Cao Phong bây giờ đã rũ bỏ những thứ xám xịt, lộ ra hàng ngàn cạnh sắc bén