Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3465

Trên đoạn đường này, có ân nhân, có kẻ thù.

Tất cả những điều đó, tất cả mọi cảm xúc, tất cả đều bùng nổ vào ngay lúc này.

Giống như một ngọn lửa, từ trên xuống dưới, đốt cháy Cao Phong hết mức có thể.

“Phù”

Gió biển thổi như muốn thổi bùng ngọn lửa đó, khiến cho Cao Phong cảm giác được một ngọn lửa giận dữ đang bốc cháy dữ dội trên khắp cơ thể mình.

Cả người Cao Phong không có chỗ nào mà ngọn lửa cao vút này không đốt tới.

Trong lòng rối bời, suy sụp hoàn toàn!

“A… A… A…”

Cao Phong quỳ chân trên mặt đất, đột nhiên ngẩng đầu lên, kêu to một tiếng với trời đêm.

“Phù phù!”

Ngay sau đó, thân thể Cao Phong thân thể đột nhiên lao xuống biển.

“Soạt!”

Dòng nước biển lạnh đến thấu xương, giống như một con giòi trong xương, ôm lấy cả người Cao Phong.

Sau khi bị dòng nước lạnh mạnh mẽ bao quanh, cái đầu như muốn nổ tung của Cao Phong cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại một chút.

Giờ phút này, Cao Phong thả lỏng toàn thân, mặc cho dòng nước bao quanh mình.

Nín thở, giống như toàn thân không có chút sức lực nào,không có bất kỳ động tĩnh gì ở trong biển cả.

Anh mệt mỏi quá.

Mà lúc này, anh chỉ muốn được thư giãn thôi.

Nếu không có nghĩ về những chuyện cũ trong quá khứ, không nghĩ về những mối hận thù kia, đầu óc trống rỗng.

Cơ thể của Cao Phong rõ ràng là đang nổi trên mặt biển, nhưng Cao Phong vẫn cảm giác được chính mình như đang ở sâu dưới đáy biển.

Toàn thân mệt mỏi, không thể thở nổi, cứ giống như bị người khác dùng dây thép quấn hàng ngàn lần quanh cơ thể mình.

Trong lúc hoảng loạn, dường như Cao Phong nhìn thấy Cao Anh Hạo và những người nhà họ Cao khác đã bị anh giết chết.

Mấy chục người đang nhe răng múa vuốt mà lao vào biển sâu, không ngừng cắn xẻ cơ thể của Cao Phong.

Còn có cả khuôn mặt đẫm máu của Cao Anh Hạo kia nữa.

“Cao Kình Thiên! Đồ vô dụng!”

“Mày chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mô côi, ông nội thương hại mày, dẫn mày tới tới vùng biển của nhà họ Cao, thưởng cho mày một miếng cơm ăn, nhưng mày lại chém giết huyết mạch nhà họ Cao?”

“Bây giờ con cháu đời thứ ba của nhà họ Cao chỉ có mày cùng Cao Tử Hàn, một ngày nào đó, nó sẽ gả ra ngoài.”

“Còn mày chẳng phải là huyết mạch của nhà họ Cao, mày chặt đứt dòng giống nhà họ Cao, mày là kẻ có tội, mày là kẻ có tội của nhà họ Cao!!”

“Mày là một thằng sao chổi mất hết tính người, mạng mày là mạng Thiên Sát, mày chính là một thằng sao chổi!!”

Giữa lúc Cao Phong hoảng hốt, dường như anh nghe được vô số lời chỉ trích chửi rủa.

Anh càng là thấy được Cao Anh Hạo dắt theo chi thứ của nhà họ Cao đã chết hướng về phía Cao Phong không ngừng cắn xé, dường như muốn băm Cao Phong thành tám mảnh vậy.

Cao Phong thấy đám Cao Anh Hạo ở trong nước biển túm lấy mình không chịu buông tay, hoàn toàn không cho Cao Phong cựa ra được.

“Nhưng mà các người đã giết ông nội, các người giết ông nội cơ mà, tôi phải báo thù cho ông!”

Cao Phong cắn răng giận dữ gào thét, giống như đã bị điên vậy.

“Cho dù bọn tao đã giết chết ông nội thì đó cũng là việc nhà của họ Cao bọn tao!”

“Bọn tao đều là người nhà họ Cao, đó là chuyện nhà của bọn tao, một thằng thuộc họ khác như mày thì dựa vào đâu mà quản chuyện nhà của bọn tao?”

“Mày mãi mãi không phải huyết mạch nhà họ Cao, mày là đứa trẻ mồ côi, là một kẻ ăn hại! Mày nhất định là một thằng sao chổi!”

“Mày chính là đồ sao chổi, thay vì nói là bọn tao hại chết ông nội, không bằng nói là mày mang đến tai họa chết người cho ông nội!!”

“Cao Kình Thiên! Mày chính là một đứa trẻ mồ côi, là một kẻ sao chổi, bằng không thì sao cha mẹ ruột của mày lại vứt bỏ mày? Ha ha ha!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK