Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Phương An Khang cũng chậm rãi lắc đầu, nói: "Thật ra cha nghĩ, thực lực hiện tại của người trẻ tuổi này có chút không đơn giản!"

"Cậu ta biết rõ đạo lý "Rèn sắt khi còn nóng", còn biết lựa chọn thời gian thích hợp nhất để tìm cơ hội đánh lên hồi chuông báo động cho người khác."

"Có điều, khó trách cậu ta lại được kết nạp trở thành hội viên vinh dự suốt đời của Hiệp hội đồ cổ, cậu ta thực sự không đơn giản."

Cho dù Nam Phương Minh Nguyệt chưa từng nhìn thấy Cao Phong, lúc này cô ta nghe ông ta nhắc tới anh thì cô ta cũng không hề che giấu vẻ tán thưởng của mình một chút nào.

"Cha, sao cha lại đánh giá anh ta cao như vậy?"

Nam Phương Minh Nguyệt đặt ống hút xuống và bất ngờ hỏi.

"Điều mà cha nói chính là sự thật, trong buổi giám định và triển lãm đồ cố, cậu ta đã rất nối tiếng."

"Sự nổi tiếng này chưa hết, cậu ta lại tạo nên một sự kiện lớn một lần nữa và gây chú ý-"

"Sợ rãng hai chuyện xảy ra liên tục này, tên tuổi của Cao Vũ rốt cuộc cũng coi như hoàn toàn thành danh tại thị trấn Biển Đông."

"Mà vấn đề mấu chốt là lúc này cậu ta làm như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều biết cậu ta chẳng những có thực lực, mà cậu ta còn có lá gan rất liều lĩnh."

"Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Cao Vũ sẽ phải kiêng đè với thân phận của bản thân, cho nên cậu ta sẽ không làm ra chuyện không phù hợp với thân phận của mình."

"Nhưng mà, Cao Vũ đã đứng lên và hung hăng đánh cho mọi người một bạt tai."

Nam Phương An Khang nói rất nhiều, càng nói ông ta càng cảm thấy tò mò về Cao Phong.

Tên Cao Phong này đã trải qua những chuyện gì thì mới có thể có suy nghĩ trưởng thành ở độ tuổi của anh như vậy.

"Hừ! Thật ra con nghĩ, anh ta hành động như vậy, không khác gì một tên lưu manh."

Nam Phương Minh Nguyệt lại cúi đầu uống trà sữa.

"Chính là bởi vì cậu ta cố ý tạo hình tượng như vậy, cho nên cậu ta mới khiến cho cha nghĩ cậu ta không đơn giản."

"Con nên biết rằng khi đối mặt với những thế lực kia, trong lòng của cha hận không thể giết chết đối phương, nhưng trên mặt vẫn phải mỉm cười thật tươi."

"Cả hai bên đều biết, cho dù có hận thù nhau đến mấy nhưng chỉ cân không trở mặt, thì sẽ không xảy ra chuyện gì."

"Nhưng tên Cao Vũ này, cậu ta biểu hiện thái độ như vậy, cậu ta sẽ khiến cho người khác suy nghĩ như thế nào đây?"2087645_2_25,60

"Nếu anh trêu chọc tôi, vậy thì tôi sẽ đánh trả anh! Quan tâm đến mặt mũi làm cái gì, đừng có "Thùng rỗng kêu to"

trước mặt tôi, thứ mà anh nợ tôi thì tôi phải đòi lại gấp mười lần"

"Cao Vũ xây dựng lên hình tượng như vậy, khi người khác muốn dùng thủ đoạn đối phó với cậu ta, bọn họ có phải suy nghĩ kỹ hay không?"

Nam Phương An Khang hiếm khi nói nhiều với Nam Phương Minh Nguyệt như vậy, ngày hôm nay nội tâm của ông ta thật sự xúc động rất nhiều.

Nghe xong lời nói này của Nam Phương An Khang, Nam Phương Minh Nguyệt sửng sốt một lát, sau đó cô ta mới yên lặng gật đầu. .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài |||||



Nếu chuyện này xảy ra, sợ rằng đến thời điểm có bất kỳ một thế lực nào muốn đối phó với Cao Vũ, bọn họ cũng phải suy nghĩ một chút, lỡ như Cao Vũ tìm bọn họ để đòi nợ thì bọn họ có thể chịu đựng được hay không? "Nhưng anh ta vân mang đến cho con một cảm giác của một tên lưu manh."

Nam Phương Minh Nguyệt không nói nên lời.

"Không sai! Nhưng đanh đá thì sẽ không để cho người khác dễ dàng trêu chọc! Mà tên vô lại Cao Vũ này, cậu ta có nguyên tắc của mình."

"Nguyên tắc của cậu ta là "Địch không đánh tôi, tôi không đánh'""

"Trước đó cha nghe con nói, thực lực của cậu ta cũng không tệ? Cha cũng không có đứa con trai nào, chỉ có một đứa con gái là con!"

"Dòng họ Nam Phương của chúng ta tôn sùng võ học, nếu cha muốn ngôi ổn ở vị trí gia chủ của dòng họ Nam Phương này, thật đúng là thiếu một cao thủ có thể một mình phụ trách một công việc."

"Nói chung, tên Cao Vũ này nhất định không đơn giản, cha phải nghĩ biện pháp mượn sức của cậu ta một chút."

Trong lòng của Nam Phương An Khang nhịn không được mà sinh ra lòng yêu thích người tài.

Nam Phương Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, cô ta nói: "Vậy hiện tại chúng ta có nên giúp Cao Vũ một chút hay không?"

"Tuy rằng Cao Vũ làm việc rất dứt khoát, nhưng thực lực lại không quá mạnh, vậy thì cậu ta nhất định sẽ gặp phải việc bị trả thù."

"Cha đoán, hiện tại hai cha con của Dương Tuấn Minh nhất định đang nghĩ hết tất cả các biện pháp để đưa Cao Vũ vào chỗ chết."

Nói đến đây, trong lòng của Nam Phương Minh Nguyệt bỗng nhiên có chút lo lắng.

Nếu Cao Vũ thật sự bị Dương Tuấn Minh đối phó, Nam Phương Minh Nguyệt càng nghĩ trong lòng của cô ta càng khó chịu.

"Lẽ nào tôi lại để ý sự an toàn của anh ta à? Thật buồn cười!"

Nam Phương Minh Nguyệt yên lặng một lát, trong lòng của cô ta hừ một tiếng.

"Chuyện nảy, chúng ta sẽ không quan tâm."

"Con nói không sai, nếu một người có khả năng gây chuyện vậy thì không được."

"Có khả năng gây chuyện thì phải có khả năng giải quyết hậu quả, đây mới thực sự là người có bản lĩnh."

"Lúc này đây, khi xí nghiệp Dương Nhật va chạm với Cao Vũ, nếu Cao Vũ không chịu nối vậy thì cha đã nhìn lầm cậu ta."

"Nếu như cậu ta có thế chịu nổi, dòng họ Nam Phương của chúng ta sẽ thiết lập mối quan hệ với cậu ta, con hãy bớt chút thời gian để dẫn cậu ta đến nhà của chúng ta một chuyến."

Nam Phương An Khang suy nghĩ vài giây, sau đó ông ta thành thật nói.

"Cái này...

Nam Phương Minh Nguyệt dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Nam Phương An Khang, cô ta hỏi: "Cha, chúng ta thực sự không quan tâm đến chuyện này sao?"

"Phải quan sát tình huống đã, nếu thực sự không ổn thì cha sẽ ra tay."

Nam Phương An Khang trả lời.



Nghe thấy Nam Phương An Khang nói như vậy, Nam Phương Minh Nguyệt gật đầu, trong lòng của cô ta không khỏi thở dài một hơi.

Cùng lúc đó, hai cha con của Dương Tuấn Minh đã bắt đầu ra tay, quả nhiên không ngoài dự đoán của Cao Phong.

Vê phân đối tượng để ra tay, sự lựa chọn hàng đầu của bọn họ chính là bất động sản Thịnh Thăng.

Bọn họ cũng đã nhìn ra, mối quan hệ của bất động sản Thịnh Thăng và Cao Phong rất thân thiết, rất có khả năng anh chính là ông chủ của bất động sản Thịnh Thăng.

Cho dù Cao Phong có phải là ông chủ của bất động sản Thịnh Thăng hay không, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua bất động sản Thịnh Thăng.

Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Trụ sở chính của công ty bị người khác đập phá, chuyện này đã khiến cho bọn họ vứt hết mặt mũi với người khác, trong lòng lại phải kìm nén một cơn tức giận.

Nếu bọn họ không làm ra một chút gì thì sau này bất kỳ ai cũng có thể hành động như vậy, đúng chứ? Cho nên, bọn họ quyết định bất động sản Thịnh Thăng chính là đối tượng ra tay đầu tiên của họ, dùng nó để giết gà dọa khỉ.

"Một xí nghiệp tư nhân nho nhỏ mà cũng dám dẫm lên xí nghiệp Dương Nhật của tôi à?"

"Cậu ta cho rằng Dương Nhân này là ai, lăn lộn ở thị trấn Biển Đông nhiều năm như vậy, tất cả đều lãng phí sao?"

"Lúc này, chúng ta nhất định phải giết gà dọa khỉ!"

Cha của Dương Tuấn Minh, Dương Nhân nổi giận gầm lên một tiếng, dùng tay ném bể một cái bình hoa cổ.

"Cha, con nhất định phải khiến cho Cao Vũ quỳ gối trước mặt chúng ta!"

Dương Tuấn Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

Dương Nhân quay đầu nhìn thư ký, nói: "Hiện tại tiến độ đến đâu rồi?"

"Thưa chủ tịch Dương, chúng ta đều đã sắp xếp người ở mọi nơi, lúc này bọn họ đã toàn lực ra tay với bất động sản Thịnh Thăng rồi."

"Tôi đã sắp xếp hết mọi việc, trong vòng một tiếng đồng hô, bất động sản Thịnh Thăng sẽ phải chịu một đòn nặng."

"Đến lúc đó, Vũ Hoàng Lê của bất động sản Thịnh Thăng, nhất định sẽ lôi kéo tên Cao Vũ kia cùng nhau quỳ gối trước mặt chủ tịch để câu xin tha thứ."

Thư ký cười nhạt và cực kỳ tự tin đưa ra câu trả lời.

"Tốt! Tốt! Ông đây sẽ chờ cậu ta quỳ xuống đất để cầu xin tha thứ!"

Dương Nhân nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, lúc này ông ta ngồi trên chiếc ghế xoay tại bản chủ tịch.

Vê chuyện đối phó với bất động sản Thịnh Thăng, ông ta cũng không thèm để ý một chút nào, càng không có bất kỳ sự căng thẳng nào.

Bất động sản Thịnh Thăng đã phát triển ở thị trấn Biển Đông bao lâu rồi? Tính toán đâu ra đấy thì cũng không đến nửa năm, nhiều lãm thì cũng chỉ vài tháng mà thôi.

Mà xí nghiệp Dương Nhật là công ty địa phương lâu đời, đương nhiên điều đó sẽ chiếm một lợi thế rất lớn.

Cho dù là so sánh về mối quan hệ, lai lịch hay nguồn lực tài chính thì bất động sản Thịnh Thăng đều không phải đối thủ của xí nghiệp Dương Nhật.

Đồng thời lúc này đây, Dương Nhân không có ý định tạo bất kỳ cơ hội nào cho bất động sản Thịnh Thăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK