Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4570

“Ầm.” Cao Vũ vác một tên thanh niên lên rồi ném thẳng cậu ta lên tấm chắn bằng sắt lạnh lẽo nghe đánh “rầm” một tiếng.

“Mày bảo tao giả vờ cái gì cơ?” Cao Vũ hừ lạnh một tiếng, túm lấy đầu tên thanh niên đó rồi không ngừng nện lên cánh cửa.

“Ầm, ầm, ầm.” Anh cứ đập như thế liên tục bảy, tám phát khiến tên thanh niên đó cũng đã trợn trừng hai mắt.

Cao Vũ bỏ qua cậu ta rồi lại lao tới đám người còn sót lại trong phòng.

“Bịch bịch.”

“Ầm ầm.”

Tình hình dần trở nên hỗn loạn nhưng chỉ hai phút sau, mọi thứ đã trở lại vẻ yên ắng như thường.

Trên nền đất trong phòng giam, người nằm như ngả rạ. Chỉ có Cao Vũ vẫn đứng thẳng người như trước như thể trận chiến vừa rồi không hề liên quan gì đến anh vậy.

Bấy giờ tên cầm đầu phòng giam này đang nằm trên mặt đất bằng vẻ mặt thất thần, còn ông già không hề nhúc nhích tay chân từ đầu trận đến cuối trận kia thì đang trợn to hai mắt nhìn Cao Vũ bằng vẻ mặt khiếp sợ.

Sức chiến đấu của chàng trai này sao lại kinh khủng như vậy?

Một người đấu trực tiếp với hơn hai mươi người, không những có thể hạ gục được hơn hai mươi người đó mà lại còn có thể không để bản thân bị thương như thế ư?

Sức mạnh này đúng là quá kinh khủng rồi.

“Không phục thì đứng lên đánh tiếp.” Hai mắt Cao Vũ đảo quanh một cách chậm rãi rồi đứng từ trên cao nhìn xuống mấy người này.

Nhưng hoàn toàn không có bất kỳ người nào dám tiếp lời. Uy quyền của Cao Vũ, sự tàn nhẫn của Cao Vũ, họ đều đã được chứng kiến cả rồi.

“Ha ha.” Cao Vũ cười một cách lạnh lùng rồi từ từ đi tới trước mặt người đàn ông trung tuổi kia.

“Sao lúc tôi còn nói chuyện tử tế với các người thì các người không nghe? Tôi nghe nói là người bị giam ở trong này dù có chết cũng không vấn đề gì đâu đúng không?” Cao Vũ nhìn người đàn ông trung tuổi đó rồi hỏi bằng giọng nhàn nhạt.

“Đại ca, đại ca, tôi sai rồi, mong cậu tha cho tôi.” Nghe Cao Vũ nói vậy thì vẻ mặt của người đàn ông trung tuổi đó trắng bệch lại trong nháy mắt, sau đó ông ta vội vàng cầu xin anh tha thứ.

Sau bị Cao Vũ đánh thì trong lòng ông ta vẫn còn tồn tại cảm giác khinh thường và căm phẫn. Vì ông ta biết mình sẽ trả lại cho Cao Vũ gấp trăm lần những gì mà anh đã làm với ông ta. Nhưng bây giờ khi thấy hai mươi thuộc hạ dưới trướng của mình cũng đều bị Cao Vũ đánh cho tơi bời như thế thì ông ta còn có thể dựa vào điều gì để tiếp tục tự tin như trước được đây?

“Ông phải gọi tôi là ông nội.” Cao Vũ chậm rãi nói.

“Ông, ông nội, cháu sai rồi.”

“Ông nội, chúng cháu sai rồi, chúng cháu nguyện lòng đi theo ông, xin ông đừng giết chúng cháu.”

Chỉ trong chốc lát mà hơn hai mươi người đang nằm rạp trên mặt đất đều ngồi dậy mà cầu xin Cao Vũ. Dẫu sau ở một nơi như thế này thì chết là hết, họ không dám thử xem liệu Cao Vũ có gan giết người trong này hay không.

“Vậy tất cả các người quỳ xuống học tiếng chó sủa đi.” Cao Vũ xoay người lại một cách chậm rãi rồi đi thẳng tới chiếc giường tựa vào tường. Dù sao ở trong phòng giam này thì đó có thể coi là chiếc giường tốt nhất rồi.

“Vâng ạ, vâng ạ, vâng ạ.” Hoàn toàn không có bất cứ ai dám từ chối yêu cầu của anh, tất cả bọn họ đều quỳ trên mặt đất. Chẳng mấy chốc mà tiếng chó sủa vang vọng khắp phòng giam.

Bây giờ Cao Vũ đã thay thế vị trí của người đứng đầu phòng giam này rồi.

Sói sẽ đi khắp thế gian để tìm thịt, không cần biết chỗ đó là đâu.

“Ông sang đây, ngồi lên trên này đi.” Cao Vũ đưa tay chỉ vào ông già nhỏ kia rồi nói bằng giọng nhàn nhạt.

Ông già đó ngồi ở vị trí cần nhà vệ sinh nhất, điều đó cho thấy ở trong phòng giam này thì địa vị của ông ta là thấp nhất.

Vừa rồi ông ta không hề đối phó với Cao Vũ nên anh cảm thấy khá hài lòng.

“Được, được.” Ông già đó không dám từ chối nên nhanh chóng đi đến bên cạnh Cao Vũ.

“Bây giờ tôi muốn nghỉ trưa một lát, đợi khi nào tôi tỉnh lại thì các người mới được phép đứng lên.” Cao Vũ chậm rãi dựa lưng vào tường rồi nói bằng giọng nhàn nhạt.

“Vâng ạ, vâng ạ, chúng cháu biết rồi thưa ông nội.” Tất cả đám người đó vội vàng gật đầu rồi sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Sáu giờ chiều.

Tên quản ngục dẫn Cao Vũ vào đây lên tiếng báo động rồi từ từ đi tới, phía sau cậu ta còn có vài người nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK