Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3877

“Đương nhiên còn có một người, tuy người này không ra chiến trường, nhưng mưu lược và kế hoạch của người này, đã giảm bớt tổn thất cho chúng ta.”

“Nếu không có người này trợ giúp, chúng ta không có khả năng đi lên đỉnh cao ở Cảnh Đông.”

Mạnh Tuấn Phi nắm lấy micro, lại nói.

“Anh Phong! Anh Phong! Anh Phong!”

“Anh Phong! Anh Phong! Anh Phong!”

Mọi người hò hét, nhiệt huyết sôi trào.

Căn bản không cần Mạnh Tuấn Phi nhiều lời, bọn họ đều biết công thần đứng sau là ai.

Một tiếng anh Phong này hét lên, thậm chí còn hét to hơn khi nói bá chủ Cảnh Đông.

Đủ để thấy được, ở trong lòng bọn họ Cao Phong có địa vị cao cỡ nào.

Toàn bộ hành trình vẻ mặt Cao Phong đều lạnh nhạt, không buồn không vui.

Mà Long Tuấn Hạo thì thật sự không kìm nén nổi kinh ngạc trong lòng, lặng lẽ quay đầu liếc nhìn Cao Phong một cái.

Rất khó tưởng tượng, Cao Phong mới tới nơi này chưa được hai mươi ngày.

Thời gian hai mươi ngày, có thể làm gì?

Mà Cao Phong dùng hai mươi ngày này, chinh phục nhiều người như thế.

Thật sự là, khiến Long Tuấn Hạo bội phục từ tận đáy lòng.

“Đúng vậy, là anh Phong.”

Mạnh Tuấn Phi gật đầu, mà đám người ở dưới đài, trong lúc này không phát hiện Mạnh Tuấn Phi đã đổi cách xưng hô.

“Mà hiện giờ, anh Phong cần chúng ta giúp một chuyện, đó chính là đi tấn công Nam Cương.”

Mạnh Tuấn Phi đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng chuyện này.

Mọi người ở dưới đài không nói gì, mà duy trì im lặng và đợi.

“Hiện giờ tôi muốn hỏi một chút, ý kiến của các vị.”

Mạnh Tuấn Phi nghiến răng im lặng một lúc lâu, vẫn nói ra những lời này.

Sau khi nói ra những lời này, trong lòng Mạnh Tuấn Phi không nắm chắc lắm.

Thật sự là vì lúc trước ông ta tiếp xúc với mấy thuộc hạ, ba tên sĩ quan phụ tá cùng với mấy trăm binh sĩ, tất cả đều từ chối đi tới Nam Cương.

Cho nên ông ta vẫn luôn cho rằng, đây là suy nghĩ của mọi người.

“Anh Phi, tôi đi!”

Đúng lúc này, phía dưới đài truyền tới tiếng hò hét.

Bỗng nhiên Mạnh Tuấn Phi ngẩng đầu, nhìn phía dưới đài.

Chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ vẻ mặt kiên nghị, cất bước tiến lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn Mạnh Tuấn Phi.

“Tôi đi!”

“Tôi cũng đi!”

“Mẹ kiếp! Chắc chắn phải đi rồi! Thật tốt!”

“Đi! Phải đi chứ!”

Không đợi Mạnh Tuấn Phi mở miệng, lại có một binh sĩ cất bước tiến lên, mở miệng kêu to.

Chỉ trong một phút ngắn ngủi, trăm nghìn binh sĩ, vậy mà cùng cất bước tiến lên, mở miệng la to.

“Đi! Nhất định phải đi!”

“Đi cùng anh Phong làm một trận!”

“Đúng vậy, khiến Nam Cương long trời lở đất, đánh bọn họ tơi bời!”

“Chúng ta có thể dẹp yên Cảnh Đông, thì chúng ta có thể đánh tan Nam Cương!”

“Nhất định phải đi!”

Một trăm nghìn binh sĩ, thái độ thống nhất, tất cả đều không có bất cứ do dự gì.

Giống như tham dự chiến đấu ở Nam Cương, đối với bọn họ là một vinh dự rất lớn.

Mạnh Tuấn Phi nhìn biểu hiện của mọi người, lập tức ngu ngơ tại chỗ.

Sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cao Phong.

Chẳng lẽ mọi chuyện, cũng nằm trong dự liệu của Cao Phong sao?

Nếu không sao lúc trước anh nắm chắc như vậy, bảo Mạnh Tuấn Phi tới hỏi ý nghĩ của binh sĩ?

Mà trên gương mặt lạnh nhạt của Cao Phong, cũng lộ ra nụ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK