Chương 3532
Mà Cao Phong cũng đột nhiên phát hiện, hoàn cảnh này, vậy mà lại kích thích nhiệt huyết trong người anh.
Như thể anh vốn dĩ phải thuộc về nơi này.
Điều này khiến Cao Phong không chịu được có chút hoảng hốt.
Từ trước đến nay, anh vẫn luôn cho rằng anh muốn sống một kiểu cuộc sống tĩnh mịch yên bình.
Nhưng đối mặt với ánh mắt tha thiết của một trăm nghìn người này, Cao Phong đột nhiên phát hiện, anh không thể bỏ rơi những người này được.
Nếu anh ta lui về, những người này, phải đi đâu về đâu?
Giống như lúc trước, Cao Phong gặp phải một đại nạn, rời xa quê hương, mai danh ẩn tích ở thị trấn Biển Đông.
Những người sau lưng anh, từng người một đều bị trấn áp, ép phải chuyển nhà, rời khỏi thành phố Hà Nội ra ngoài lao động bạt mạng.
Cuộc sống khó khăn không cần nhiều lời.
“Không nghĩ nhiều như vậy, được ngày nào xào ngày ấy.”
Cao Phong lẩm bẩm một cậu, ném hết mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu ra ngoài.
“Hôm nay, tất cả mọi người được nghỉ một ngày.”
“Phát cho mỗi người một nghìn đô la Mĩ, ra ngoài ăn uống vui vẻ, coi như là quà gặp mặt cho các anh em.”
“Buổi tối tám giờ, trở về doanh trại để tập hợp, tôi có chuyện cần thu xếp.”
Cao Phong lắc đầu một cái, bỏ những suy nghĩ lộn xộn ra ngoài, mỉm cười nhìn mọi người.
“Anh Phong thật tuyệt vời, hahaha!”
“Chậc chậc, tôi lại có thể tìm em Thúy nói về chuyện cuộc sống một chút!”
“Hahaha! Anh Phong thật tuyệt vời!”
Tất cả mọi người đều cười thành tiếng, rất nhiều người không nghĩ rằng, ở cùng Cao Phong lại tốt như vậy.
“Mẹ nó chứ, anh Phong, một trăm nghìn người, một người một nghìn đô, đòi một trăm triệu đô la ở đâu ra.”
Việc này quản gia Liễu Tông Trạch quả thực có chút không nỡ.
“Không sao, tiền này tôi bỏ ra.”
Cao Phong vẫy vẫy tay, mọi người theo sau đó chào tạm biệt, bước xuống đài cao, đi về phía căn phòng.
Mặc dù gần như không nghỉ ngơi cả đêm, nhưng tiếp theo vẫn có những việc rất quan trọng phải hoàn thành.
Hoàn thành xong xuôi công việc ở đây sớm một chút, Cao Phong sẽ có thể về sớm gặp Kim Tuyết Mai một chút.
Trong phòng, ba người của Cao Phong, cùng với hai phụ tá cực kì trung thành, đang nghiên cứu một phương pháp trên bàn cát.
Long Tuấn Hạo và những người khác đang nói gì đó không ngừng.
Cao Phong chắp tay ra phía sau, nhìn về phía bàn cát trước mặt.
Nơi đóng quân của khối tập đoàn Phong Hạo cách cột mốc ranh giới Việt Nam một khoảng cách rất xa.
Mà những kẻ xâm lược kia không ngừng quấy phá ở khu vực xung quanh mốc biên giới.
Vì vậy, trước đây Long Tuấn Hạo đã nói vốn không thể dốc toàn bộ lực lượng, cùng nhau càn quét được.
Quân đội một trăm nghìn người đã lặn lội đường xa, chỉ sợ rằng không đợi đến khi khai chiến, đã mệt mỏi rã rời, không còn sức lực để chiến đấu.
Cao Phong nghĩ là, dù ở khoảng cách không xa, cũng không thể làm như thế.
Những kẻ xâm lược đó giống như bọ chét, giỏi nhất là bắn một phát súng liền bỏ chạy đánh du kích.
Mục đích của chúng là không ngừng khiêu khích, tiếp tục khiêu khích, để dò xét ranh giới bên cạnh những binh sĩ biên phòng cuối cùng.
Một khi có binh sĩ hiếu chiến không chịu nổi, liền lao ra khỏi cột mốc biên giới bên ngoài.
Sau đó, chúng có thể nổ súng không cần kiêng dè chút nào.
Đây là thủ đoạn nham hiểm của những kẻ xâm lược đó.
“Nếu chúng giỏi du kích, phương pháp đánh hiệu quả nhất, chính là chúng ta chia thành vô số đội nhỏ, tiến hành chặn giết bọn chúng.”
“Tuy nhiên, không thể lấy danh nghĩa của khối tập đoàn Phong Hạo, cho nên chuyện này cần phải được suy nghĩ cẩn thận.”
Cao Phong đau đầu một hồi.