Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3788

Vẻ mặt Liễu Tông Trạch không đổi, lạnh nhạt nhìn Đức Khánh nói: “Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung.”

“Tất cả người của khối tập đoàn Phong Hạo bọn tôi đều ở Tam Giác Vàng, chúng tôi có thể làm gì chứ?”

Đức Khánh trừng Liễu Tông Trạch như vậy, bộ ngực lên xuống kịch liệt.

Nhưng mà ông ta không tìm được lời phản bác.

Bên này có phòng tuyến như vậy, khối tập đoàn Phong Hạo căn bản không vào được khu vực Nam Cương.

Cho nên chiến đấu ở phía đông nam, quả thật không liên quan tới khối tập đoàn Phong Hạo.

“Ngài Đức Khánh, không hay rồi!”

“Nam Minh truyền tin tức tới, bọn họ bị thế lực không biết tên tập kích, bên kẻ địch có rất nhiều người, bọn họ tổn thất rất nặng!”

Ngay sau đó, một thanh niên Nam Cương chạy nhanh tới, trên gương mặt tràn ngập khẩn trương.

Đầu Đức Khánh ong một tiếng nổ tung, Chiến Minh phía nam chịu tập kích sao?

Là người nào?

Người nào sẽ đi tập kích Nam Minh?

Tuy ông ta không tin Liễu Tông Trạch, nhưng lúc này phòng tuyến mới của bọn họ đã chặn kín Tam Giác Vàng và Nam Cương.

Tuyệt đối không có bất cứ kẻ nào có thể từ phòng tuyến phương bắc này, lặng yên không một tiếng động mò vào Nam Cương.

Cho nên Đức Khánh không thể không tin.

“Ngài Đức Khánh, minh chủ Nam Minh cầu xin trợ giúp.”

“Kẻ địch có rất nhiều, bọn họ sắp không chịu nổi được nữa.”

Lại có một cường đạo Nam Cương chạy tới, lớn tiếng báo cáo với Đức Khánh.

Đức Khánh nghiến chặt răng, trong lòng vô cùng phẫn nộ.

Cứ vào lúc bọn họ sắp thi triển kế hoạch tiếp theo nhằm vào khối tập đoàn Phong Hạo, bên Nam Minh lại xảy ra chuyện, khiến Đức Khánh cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Lúc sắp thấy có thể cho khối tập đoàn Phong Hạo một kích trí mạng, không ngờ tới hậu viện nhà mình lại cháy rồi.

Loại tâm trạng như vậy, người nào có thể chịu đựng nổi?

“Mẹ nó! Một đám phế vật, vậy thì để bọn họ làm phế vật đi!”

“Bọn họ không đánh lại kẻ địch, vậy bọn họ chết sớm siêu sinh sớm!”

Đức Khánh nghiến chặt răng, sau đó nổi giận gầm lên một tiếng.

Nhìn bộ dạng của ông ta, vậy mà không có ý định trợ giúp Nam Minh.

Đây là muốn vứt bỏ Nam Minh, để Nam Minh tự sinh tự diệt hay sao?

“Ngày Đức Khánh, chúng tôi là từ Nam Minh tới đây.”

“Bây giờ Nam Minh gặp nạn, chúng tôi chắc chắn phải trở về.”

Ngay sau đó, một người trong đội ngũ mấy trăm người đứng dậy, kêu lớn với Đức Khánh.

Một người đứng ra nói, những người khác cũng đáp theo.

Tuy hiện giờ Đức Khánh nắm giữ năm mươi nghìn người Nam Cương, nhưng có rất nhiều người từ Nam Minh tới.

Lúc này, những người đó đều muốn trở về giúp đỡ.

Không phải là bọn họ anh em tình thâm, mà bên Nam Minh nắm giữ mạch máu của bọn họ.

“Các người muốn chết sao?”

Đức Khánh nắm lấy tay vịn ghế dựa muốn đứng dậy, nhưng ông ta đâu thể đứng dậy được.

“Ngài Đức Khánh, chúng tôi phải trở về.”

Mà sau hai đội ngũ này, càng có nhiều cường đạo Nam Cương đi ra.

Mọi người có tâm lý theo số đông, lúc này những người khác đều đã đứng dậy, nếu bọn họ không đi theo làm gì đó, giống như bọn họ không đủ trung thành.

Kết quả chưa tới hai phút, vậy mà đứng ra gần chục nghìn người.

“Mẹ kiếp! Các người muốn chết à?”

Lúc này một sĩ quan phụ tá bên cạnh Đức Khánh rút súng bên hông ra, mắng to với đám cường đạo Nam Minh này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK