Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3101

“Bịch bịch bịch!”

Cao Phong liên tiếp lùi lại vài bước, sau đó thở phì phò ngồi xuống đất.

“Leng keng!”

Thanh kiếm buộc vào tay cũng nhanh chóng rơi xuống đất phát ra tiếng vang.

“Phù! Phù!”

Cao Phong thở hổn hển, cơ thể anh cứ run lẩy bẩy, cố gắng giơ hai tay ra chống lấy mặt đất, cố gắng gượng đứng lên.

“Lộp bộp!” Thế nhưng vừa mới gượng được nửa người dậy thì cả cơ thể đã mềm nhũn, quỳ một gối xuống ngã trên mặt đất.

“Phù!” Bấy giờ, Cao Phong đang quỳ một gối xuống đất, dùng thanh kiếm để chống đỡ, đầu cúi xuống, liên tục thở gấp.

Trạng thái thê thảm đó khiến tất cả mọi người xung quanh cứ lo lắng không thôi.

Cao Phong, rốt cuộc cậu tôi đang cố kiên trì vì điều gì?

Cậu tôi muốn mình phải nằm lại đây mới chấp nhận dừng lại ư?

Cậu tôi không thể cúi đầu trước nhà họ Diệp dù chỉ là một lời nói ư?

“Ha!” Diệp Thiên Long chắp hai tay sau lưng, chậm chạp hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Cao Phong, không thèm quay lại.

Ông tôi thoáng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh cao cao.

Trong đôi mắt sâu thăm đó là hơi nước lấp lánh.

Phần lớn là vì Kim Tuyết Mai đã tìm được người như Cao Phong nên vui mừng.

“Trước kia tôi từng nghĩ cậu may mắn nên mới bám víu được vào nhà họ Diệp nhờ Tuyết Mai.”

“Bây giờ tôi đặt tay lên ngực tự hỏi, thật ra là do Tuyết Mai may mắn nên mới gặp được một người đàn ông như Cao Phong.”

Diệp Thiên Long đưa lưng về phía tất cả mọi người rồi thì thào tự nói, không đành lòng lại tiếp tục xem nữa.

Tất cả mọi người bên Cao Phong đều đỏ cả hốc mắt, trợn mắt nhìn chằm chằm Cao Phong.

“Đứng lên đi! Anh Phong đứng dậy đi!” Rất nhiều người lặng lẽ nói thầm trong lòng.

Thế nhưng Cao Phong bây giờ chỉ là nỏ mạnh hết đà.

Từ trên xuống dưới đầy vệt máu, cả người cứ run lẩy bẩy.

Cảm giác mệt mỏi vì không còn chút sức nào khiến Cao Phong ngước mắt lên còn thấy khó khăn.

“Đứng lên đi… Đứng lên đi…”

Ánh mắt của tất cả mọi người cứ nhìn chằm chằm vào Cao Phong, tuy là không nói gì nhưng ai cũng lặng lẽ nói ba chữ đó trong lòng.

Cao Phong nhận được ánh mắt của mấy chục ngàn người, anh cắn chặt khớp hàm, dùng tốc độ cực chậm đứng lên.

Anh run rẩy như thể một cơn gió thổi qua là đủ để thổi ngã.

“Ông nội, hay là ông nói cho cậu ấy biết đi.”

Một cô cháu gái của nhà họ Diệp đỏ mắt đi tới khuyên nhủ ông cụ nhà họ Diệp.

“Đúng vậy, ông ơi, hay là ông bỏ qua cho anh ấy đi…”

“Ông à, đừng tranh cãi làm gì nữa, cậu tôi đã thế rồi…”

“Ông buông tha cho cậu tôi đi!”

Chẳng mấy chốc, rất nhiều người của nhà họ Diệp đã lên tiếng cầu xin cho Cao phong.

Thật ra bàn đầu bọn họ cũng khá là không vừa mắt Cao Phong.

Nhưng giờ phút này, Cao Phong đã dùng tất cả mọi hành động và ý chí của mình để đi sâu vào lòng tất cả mọi người.

Sự kiên cường của anh, quyết định thề sống quyết chết đó, sự khăng khăng một lòng của anh trong tình yêu…

Sự cứng cỏi vì người mình thương đó…

Tất cả mọi thứ đều khiến mọi người đang có mặt ở đây cảm thấy rung động, bao gồm cả thành viên nhà họ Diệp.

Thế nên bọn họ không thể kiềm lòng được, muốn cầu xin cho Cao Phong.

“Tất cả đều câm miệng cho tôi!”

Ông cụ nhà họ Diệp cầm cây gậy chống trong tay đập mạnh xuống đất và hét lên thật to.

Ông tôi đã ra lệnh, tất cả mọi thành viên trong nhà họ Diệp đều chìm vào im lặng, không ai dám nói nhiều thêm nửa chữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK