Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ đều cảm thấy, nhất định lúc này Vũ Hoàng Minh đã điên rồi, cho nên mới dám nói ra những lời như thế.

Phải biết rằng, gia tộc khổng lồ như nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh kia, tuyệt đối không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc vào!

Chẳng qua, Vũ Hoàng Minh điên rồi, bọn họ cũng không dám điên theo Vũ Hoàng Minh.

Không nói đến rốt cuộc nhà họ Cao ở thành phố Hồ Chí Minh đáng sợ như thế nào, chỉ đơn giản là bối cảnh của Cao Phong lúc này, bọn họ cũng không dám trêu chọc!

Tối hôm đó, bởi vì chuyện của Cao Phong, bậc cha chú trong nhà bọn họ tự mình xuất hiện, hung hăng đánh bọn họ một trận, cảnh tượng đó vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Đồng thời sau khi về nhà, những bậc cha chú kia còn không cho bọn họ nói quá nhiều.

Chỉ nói rằng, nếu bọn họ còn dám trêu chọc Cao Phong nữa, sẽ đánh gãy chân bọn họ, không có một chút ý tứ đùa giỡn nào.

Cho nên bọn họ cảm thấy, nếu như Vũ Hoàng Minh thật sự muốn đối phó với Cac Phong, đây quả thật không phải là một quyết định sáng suốt.

Nhắc đến chuyện này, giữa bọn họ và Cao Phong cũng không có oán hận gì, vì thế, bọn họ không dám nhúng tay vào nữa.

“Tôi thấy mấy người đều sợ Cao Phong hết rồi, nhưng không sao, vốn dĩ tôi cũng không trông cậy vào đám rác rưởi các anh có thể làm được gì!"

"Tôi sẽ tự mình đi làm, nhưng nếu như các anh dám để lộ ra chuyện gì, Vũ Hoàng Minh tôi sẽ cho các người biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!”

Sau khi Vũ Hoàng Minh nói xong, anh ta không chút nào dừng lại, xoay người rời đi.

Mấy người Phan Thanh Huy do dự rất lâu, sau cùng vẫn không dám đi theo anh ta.

Chẳng qua đến sau này, bọn họ sẽ cảm thấy may mắn với quyết định lúc này của mình, đó là quyết định sáng suốt đến mức nào.

Về phần Vũ Hoàng Minh nói không cần đến đám người bọn họ, anh ta vẫn có thể làm được việc mình muốn làm, điểm này, mấy người Phan Thanh Huy không chút nghi ngờ.

Ở trong giới thượng lưu của thành phố Hà Nội này, Vũ Hoàng Minh không phải người lớn nhất, nhưng cũng xem như có máu mặt.

Ngày thường tiếp xúc với không ít đám người xã hội đen, nghe nói còn thân thiết với ông trùm xã hội đen nào đó của thành phố Hà Nội, việc này tương đối không đơn giản.

Lấy bối cảnh của Vũ Hoàng Minh, nếu như dốc hết toàn lực đi đối phó với một người, anh ta dễ dàng khiến cho một người biến mất khỏi thế giới này.

Nhìn dáng vẻ của Vũ Hoàng Minh bây giờ, hiển nhiên là dự định dốc toàn lực để đối phó với Cao Phong.

Rốt cuộc là hươu chết vào tay ai, chuyện này còn chưa biết chắc được.

Trên sân thượng của khách sạn quốc tế New Island, pháo hoa vẫn đang không ngừng nở rộ, bầu không khí lãng mạn vẫn đang tràn ngập khắp nơi này.

Tất cả những vệ sĩ mặc đồ đen kia đều không dám xoay người lại, bởi vì lúc này Cao Phong và Kim Tuyết Mai vẫn còn đang ôm hôn nhau.

Lần này hai người ôm hôn, giống như muốn giải bày tất cả tình cảm suốt ba năm qua.

Giống như muốn đem tất cả những thiếu sót trong ba năm qua bù đắp lại, muốn đem những nụ hôn trong ba năm qua, tất cả đều bồi thường lại.

Cho nên nụ hôn này đã kéo dài đến ba phút, nhưng hai người vẫn không nỡ tách ra.

"Phù phù!" Cuối cùng, Kim Tuyết Mai không chịu đựng được nữa, đẩy Cao Phong ra, không ngừng thở dốc.

Nhìn thấy Kim Tuyết Mai bởi vì thẹn thùng mà gương mặt ửng hồng, Cao Phong không nhịn được nghiền ngẫm.

Đoán chừng ai cũng không nghĩ đến, Kim Tuyết Mai gả cho Cao Phong đã được ba năm rồi, nhưng cô vẫn còn là xử nữ.

Thậm chí ngay cả nụ hôn đầu tiên vẫn còn đó.

Chẳng qua lúc này đã mất.

Thậm chí ngay tối nay... Tấm thân xử nữ kia cũng được giao cho Cao Phong.

"Không hôn, không hôn nữa, quá khó thở rồi.." Kim Tuyết Mai không ngừng xua tay, nói gì cũng không đồng ý hôn nữa.

"Không sao, mọi việc đều nghe em” Cao Phong cười nói.

"Dạ, vâng.” Kim Tuyết Mai tựa đầu vào trong ngực Cao Phong, trong lòng cảm thấy rất an toàn, khiến cho cả người cô đều thả lỏng.

Ba năm qua, cho dù Cao Phong chỉ là một tên phế vật, nhưng chỉ cần có Cao Phong ở bên cạnh, Kim Tuyết Mai đều sẽ cảm thấy người mình tràn đầy sức mạnh.

Cho dù Kim Tuyết Mai có đi bao xa, Cao Phong vẫn mãi chờ ở sau lưng cô.

Loại cảm giác an toàn này, thật sự khiến cho người ta cảm thấy an tâm.

"Nhưng có một chuyện, em nên nghe theo anh” Cao Phong bỗng nhiên chuyển đề tài, ý tứ sâu xa nói.

"Chuyện gì thế?" Kim Tuyết Mai hơi nghi hoặc, ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Chẳng phải cha mẹ đã sớm... Muốn có cháu bế à, vì thế..." Cao Phong hắng giọng, ám chỉ với Kim Tuyết Mai.

Mặt Kim Tuyết Mai lập tức đỏ lên, tuy hiện tại cô còn chưa trải qua sự đời, nhưng những chuyện này, không phải là cô không hiểu.

Ý tứ của Cao Phong, cô có thể hiểu được.

Chẳng qua ngay lúc này bảo cô làm như thế, Kim Tuyết Mai luôn cảm thấy mình còn chưa sẵn sàng.

Tất cả những chuyện xảy ra trong buổi tối ngày hôm nay đều giống như nằm mơ vậy, Kim Tuyết Mai sợ chẳng mấy chốc, giấc mơ này sẽ vỡ vụn.

"Cho em thêm một chút thời gian nhé..” Kim Tuyết Mai nhỏ giọng nói.

"Ù!" Cao Phong mỉm cười gật đầu.

"Chẳng qua... Buổi tối hôm nay, anh có thể không cần ngủ trên sàn nhà nữa rồi.” Kim Tuyết Mai dừng lại một chút, lại một lần nữa nhỏ giọng nói.

Chỉ là cho dù giọng cô có nhỏ như muỗi, Cao Phong vẫn nghe được rất rõ ràng, lúc này, cơ thể anh chấn động.

Đối với Kim Tuyết Mai mà nói, đây đã là một bước tiến rất lớn!

Cho dù có bước phát triển thực tế nào hay không, ít nhất Kim Tuyết Mai làm như thế, cô đã sẵn lòng tiếp nhận Cao Phong!

"Được! Vậy thì chờ một lát nữa, anh dẫn em đi ăn mì, sau đó chúng ta sẽ về nhà!” Cao Phong đưa tay vuốt tóc Kim Tuyết Mai, đặt ở chóp mũi ngửi.

"Ô? Anh vẫn còn nhớ rõ ư?" Kim Tuyết Mai nghe thấy thế thì hơi ngạc nhiên.

Lần trước, lúc kỷ niệm ngày cưới, hai người cũng đi ăn một bát mì ở ven đường, ký ức của Kim Tuyết Mai vẫn còn rất mới mẻ.

Trước đó, Cao Phong hỏi cô muốn tặng quà gì, cô biết Cao Phong không có tiền, cho nên đã nói muốn đi ăn mì.

Không nghĩ đến, Cao Phong thế mà lại nhớ rõ như vậy.

"Đương nhiên là nhớ rồi, mỗi một việc liên quan đến em, mỗi một chữ, anh đều nhớ rõ." Cao Phong khẽ cười.

Kim Tuyết Mai dùng sức gật đầu, trong mắt cô tràn ngập thâm tình.

"Bây giờ em xuống dưới, nói với cha mẹ một câu, sau đó chúng ta đi nhé?”

"Anh đi chung với em” Cao Phong nói.

"Không cần đâu, em biết anh không muốn tiếp xúc gì với đám người Kim Hồng Vũ."

"Đồng thời, chắc hẳn hiện tại trong lòng bọn họ có rất nhiều nghi vấn, nếu như anh xuống đó, bọn họ nhất định sẽ nắm lấy cơ.hội để hỏi, khi đó, chúng ta sẽ không đi được nữa!”

"Em xuống đó trước, em sẽ nhanh chóng quay lại tìm anh thôi.”

Kim Tuyết Mai khéo léo hiểu lòng người, cô hiểu rất rõ tính cách của nhà họ Kim.

Lúc này, nếu Cao Phong đi xuống dưới, không biết những người kia sẽ quấn lấy Cao Phong hỏi trong bao lâu.

Cao Phong bất đắc dĩ gật đầu, đám người thực dụng của nhà họ Kim kia, anh cũng không có cách nào.

"Được rồi, anh sẽ đến quán mì đó chờ em, không gặp không về.” Cao Phong cười nói.

“Dạ, không gặp không về” Kim Tuyết Mai dừng lại một chút, sau đó bỗng nhiên đi đến, hôn lên gương mặt của Cao Phong một cái, xấu hổ chạy đi.

"Thành Trung, phái 10 người đi bảo vệ cho cô ấy.” Cao Phong phân phó.

"Vâng thưa cậu chủ.” Thành Trung đáp lời, nhanh chóng nghe theo mệnh lệnh của Cao Phong, giống như thánh chỉ vậy.

Kim Tuyết Mai đi xuống sân thượng, đi vào bên trong phòng VIP.

Ánh mắt của đám người nhà họ Kim đều đồng loạt nhìn về phía Kim Tuyết Mai.

Đồng thời, ánh mắt của bọn họ không ngừng nhìn về phía sau lưng cô, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Kim Tuyết Mai biết, nhất định bọn họ đang tìm Cao Phong.

Hiện tại, chắc hẳn bọn họ đang có rất nhiều nghi vấn chờ được giải đáp, đây cũng chính là nguyên nhân cô muốn tự mình đi xuống.

Nếu như không cho bọn họ một lời giải thích, chỉ sợ bọn họ sẽ không ngừng đến quấy rầy một nhà Kim Tuyết Mai.

Vào lúc này, ngay cả bà cụ Kim cũng mang theo ánh mắt chờ mong, khóe miệng giật giật, hiển nhiên là rất muốn nói gì đó.

"Kim Tuyết Mai, chị là đồ khốn nạn, chính chị là người đã cướp đi người đàn ông của tôi!” Kim Ngọc Dung chửi ầm lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK