Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cậu Phong, là tôi đây!"

Giọng của Lâm Vạn Quân vang lên.

Nghe được giọng nói này, Cao Phong sửng sốt một lúc, mũi đột nhiên đau nhức, nhanh chóng xem đồng hồ, bất giác đã là nửa đêm rồi.

"Chú Lâm, là cháu! Chú bị bọn họ giam cầm rồi sao?"

Cao Phong xoa bóp mũi vài lần, đứng dậy đi vào trong để rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Lâm Vạn Quân nghe thấy Cao Phong nói vậy, ông ấy im lặng vài giây, sau đó nói: "Cậu Phong, những chuyện này đều là chuyện nhỏ nhặt.

Bây giờ chúng ta đừng nói chuyện này nữa.

Mấy ngày gân đây cậu thế nào rồi?"

"Trong khoảng thời gian này, Cố Minh Tuấn thỉnh thoảng sẽ tới đây, nhưng tối hôm nay ông ta không tới đây."

Cao Phong gật gật đầu.

Cố Minh Tuấn chắc là đang cùng Cao Bằng đến bệnh viện rồi.

"Tôi ở bên này rất tốt, chú Lâm không cần lo lắng.

Liên minh Đế Phong gân đây như nào rồi?"

Cuối cùng, Cao Phong cũng không có quá nhiều chuyện để nói với Lâm Vạn Quân, mặc dù trong lòng anh vẫn đang lo lắng.

"Liên minh Đế Phong...

thật ra có chút chuyện rắc rối, Long Tuấn Hạo không liên lạc được."

Giọng nói của Lâm Vạn Quân có hơi trâm xuống.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Cao Phong căng thẳng.

"Tôi cũng không liên lạc trực tiếp được với Long Tuấn Hạo.

Nhưng ngày hôm trước, Long Chí Nghiệp phản hồi về thông tin, Long Tuấn Hạo mất liên lạc."

"Anh ta có hỏi ý kiến của tôi, tôi có nên cho anh ta đi tìm Long Tuấn Hạo không? Tôi sẽ để cho anh ta đi."

Lâm Vạn Quân nhanh chóng nói.

Cao Phong nghe vậy thì có chút trầm mặc, tính cách Long Tuấn Hạo khá thẳng thắn, rất dễ dàng phạm tội với người ta.

Nhưng cho tới bây giờ, Cao Phong vẫn không có bất cứ hoài nghi nào về năng lực của anh ta cũng như thực lực của cá nhân.

"Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, tên nhóc kia bên ngoài tuy có thô bạo như vậy nhưng trong lòng äắt hẳn vẫn có chừng có mực."2087661_2_25,60

Cao Phong suy nghĩ một lúc rồi trả lời Lâm Vạn Quân.

Lâm Vạn Quân gật gật đầu, trả lời: "Cậu Phong, tôi thực sự khâm phục phương pháp của cậu."

"Cậu thu phục tập đoàn Vân Trang, đó quả là một quyết định sáng suốt!"

"Tôi đã phân tích tất cả các tình huống trước mắt.

Hiện tại có vẻ như lực lượng của Long Tuấn Hạo, chỉ có chúng ta là chỗ dựa lớn nhất."

"Nhưng có một số việc chúng ta không thể dùng vũ lực để giải quyết, bắt buộc phải dùng bạo lực!"

Đối với ý kiến này của Lâm Vạn Quân, Cao Phong cũng khá đồng ý với ông ấy.

Việc kinh doanh thực sự rất quan trọng, đây là một nơi có tiềm năng, cũng có thể nhanh chóng tích lũy tiền bạc và tập trung nguồn vốn.



Nhưng suy cho cùng, kinh doanh vẫn phải luôn tuân theo một số quy tắc nhất định.

Về phần lực lượng của Long Tuấn Hạo có trong tay, đơn giản là không thể tưởng tượng được.

Khi sức mạnh đủ mạnh thì có thể nghiền nát tất cả mọi thứ, lúc đó có thể bỏ qua tất cả các quy tắc.

Còn về phần Lâm Vạn Quân, tại sao ông ấy lại muốn dốc toàn lực phát triển kinh doanh, dĩ nhiên không phải chỉ vì muốn đối phó với Cao Bằng.

Sau lưng Cao Bằng còn có cả nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng, đây mới là kẻ thù thực sự.

Nếu chỉ có sức mạnh mà không quyên có thế, vẫn sẽ bị nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng đánh bại dễ như trở bàn tay.

Cho nên, lực lượng, sức mạnh cùng quyền thế đều là hai thứ không thể thiếu.

"Vậy, chú Lâm, kế hoạch của chú bây giờ là gì?"

Cao Phong nhẹ giọng hỏi.

"Những thành viên khác của khối tập đoàn Đế Phong đang phát triển khá tốt.

Hiện tại chúng ta đang chờ tin tức của Long Tuấn Hạo, những người khác thì nghỉ ngơi và hồi phục một chút, chúng ta sẽ sớm có thể trở về thành phố Hà Nội."

"Chúng ta nên thực hiện sớm một chút."

Lâm Vạn Quân nói đến đây, giọng nói của ông ấy tràn đầy sự mong chờ.

"Tốt!"

Cao Phong gật gật đầu nói.

"Cậu Phong, càng tới thời khắc mấu chốt cuối cùng, cậu càng không thể lơ là cảnh giác."

"Cậu ở bên đó, hành động cũng phải cẩn thận một chút, chú ý an toàn."

Lâm Vạn Quân khuyên nhủ Cao Phong một hồi.

Cao Phong gật đầu, anh cũng không nói thêm gì nữa.

Hết thời gian trò chuyện, cả hai cúp điện thoại.

Lúc này, những thành viên của khối tập đoàn Đế Phong đã sẵn sàng đế xuất phát, có thế sẵn sàng xuất binh bất cứ lúc nào.

Hiện tại chỉ đợi liên lạc được với Long Tuấn Hạo là có thể bắt tay vào việc chuẩn bị trở về thành phố Hà Nội.

Còn về phần Long Tuấn Hạo, Cao Phong cũng không cảm thấy lo lắng nhiều về anh ta.

Trước đây Long Tuấn Hạo một tay kiểm soát cả tập đoàn Vân Trang trong cuộc chiến kinh doanh với bất động sản Phong Mai.

Đối mặt với sự kết hợp của bất động sản Phong Mai và ba dòng họ lớn, vẫn như cũ, anh ta suýt chút nữa đánh sập bất động sản Phong Mai.

Tính cách Long Tuấn Hạo rất thẳng thắn, thô kệch nhưng lại rất tinh tế.

Cũng biết trước giờ mình đang sắp xếp một con bài chưa lật nên Cao Phong cũng không phải lo lắng lắm.

Giờ phút này, trong lòng Cao Phong bỗng nhiên trở nên tự hào.

Anh không phải người có sức mạnh đáng sợ trong cái thế giới thần thoại này, nhưng anh lại có những người luôn trung thành với mình ở bên.

Những người này mà cùng kết hợp, làm sao mà phải lo lắng nhiêu? Còn Cao Bằng, chỉ là một người hầu mà thôi.

Nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng mới chính là mục tiêu thực sự của Cao Phong.

Và đêm nay, Cao Phong sẽ chuẩn bị chém đầu tên người hâu Cao Bằng này.

Vào lúc này.

Trong một khu rừng nhỏ ở ngoại ô thành phố Hà Nội.



Trong rừng cây, cứ vào những khung giờ cố định sẽ vang lên tiếng kêu của một loài chim.

Nghe rất là chân thực, cho dù là ai cũng không nghe ra tiếng kêu đó bất thường ở chỗ nào.

Dưới bóng đêm đen kịt, thỉnh thoảng có bóng người đen vụt qua và đi vào trong khu rừng.

Không lâu sau, Cao Quang Minh và những người khác đã tập hợp lại, đếm đi đếm lại không dưới hai mươi người.

Bọn họ rời khỏi thị trấn Biển Đông ngay sau đó, họ chia nhau ra và hẹn gặp nhau ở nơi này.

Còn về phần bọn họ lui tới nơi này có thu hút sự chú ý của người khác hay không, Cao Quang Minh sẽ không hỏi gì nhiều.

Bởi vì đối với bọn họ mà nói, những người đứng ở đây đều đã được đào tạo bài bản bởi nhà họ Cao, những chuyện này là lẽ thường tình.

Cao Quang Minh không nói lời nào, câm con dao găm đào một cái hố ở trên mặt đất.

"Hừi"

Sau đó, Cao Quang Minh lấy ra một cái túi nhựa khác.

"Điện thoại di động, thẻ căn cước công dân! Chỉ cần để lại vũ khí và tiên đi xe, còn lại mọi thứ đều ném vào đây"

Cao Quang Minh trâm giọng nói.

Không một chút do dự, mọi người nhanh chóng lấy đồ của mình ra cho vào túi nhựa.

Bất luận là thứ gì có thể tiết lộ nơi ở, cũng như hồ sơ ghi lại cuộc gọi của Cao Quang Minh và Cao Phong, tất cả đều phải được chôn giấu.

Mọi người thu dọn đồ đạc của mình nhẹ nhàng, chỉ để lại một con dao găm, tất cả chuẩn bị chạy tới thành phố Hà Nội.

Sau khi cho tất cả mọi thứ vào túi nhựa, Cao Quang Minh vùi đồ vào đất và phủ lên lớp đất mới một lớp cỏ dại để che đi dấu vết.

"Bây giờ tôi sẽ nói về việc triển khai chiến đấu."

Cao Quang Minh vừa nói vừa lấy ra một tấm bản đồ.

"Hiện tại Cao Bằng đang ở bệnh viện Hoàng Mai, còn Kim Tuyết Ngọc thì đang ở công viên Bảo Phong"

"Cao Bằng là một người khá nhát gan, sợ chết, cho nên nếu bây giờ anh ta gặp chuyện không may, nhất định sẽ dân theo rất nhiều người để bảo vệ anh ta khỏi nguy hiểm."

Nói đến đây, Cao Quang Minh ngừng một chút.

Nói một cách chính xác thì vào thời điểm này, thực sự không thích hợp để tiến hành việc ám sát.

Lúc này, Cao Bằng đang bị thương, chắc chắn sẽ bảo vệ anh ta chặt chế hơn bình thường.

Bọn họ thật sự rất khó để đạt được mục đích.

Nhưng lúc này, cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Ở thành phố Hà Nội, cứ mỗi phút chờ thì lại có thêm nguy hiểm.

Bọn họ chỉ có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi nghĩ cách mau chóng thoát khỏi nơi này.

"Nói tóm lại, hiện tại an ninh ở công viên Bảo Phong tương đối yếu."

"Cho nên chúng ta chỉ cần năm người đột nhập vào công viên Bảo Phong, giải cứu Kim Tuyết Ngọc, sau đó đi tới khu dân cư cao cấp Bồng Thiên tiếp cận Kim Tuyết Mai, nghĩ cách để rời khỏi thành phố Hà Nội này."

Nghe đến đây, mọi người ai nấy trong lòng cũng cảm thấy nặng nề.

Loại chuyện như này, có khả năng gần như bằng không! Bọn họ đến chính mình cũng không biết được, có thế sống sót mà thoát khỏi thành phố Hà Nội hay không? Và làm thế nào họ có thể mang theo cả hai người rời khỏi thành phố?"

"Tôi biết chuyện đó rất khó, và tôi biết làm như vậy cũng không thích hợp cho lắm."

"Cho nên chúng ta còn có con đường thứ hai, nếu như mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chúng ta phải sống chết bảo vệ, đưa được Kim Tuyết Ngọc lên núi Bồng Thiên.

Đến lúc đó sẽ có người của tập đoàn Thế Giới sẽ tới giúp đỡ chúng ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK