Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3592

Hai nghìn quân lính, đương đầu với tám nghìn quân địch

Âm thanh giết chóc rung trời chấn động lòng người.

“Đánh trả! Đánh lại!”

Văn Phó dẫn binh lính của mình nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.

Vào lúc này, từ hai phía của họ hang ngìn người xông ra cùng một lúc.

Kể từ khi những người này xuất hiện trong cuộc chiến, họ bắt đầu tấn công mà không nói bất cứ điều gì.

Phía sau, phải, trái, cả ba phía đều ép sát về phía trước.

Trong tình huống này, phía Văn Phó không có cách nào để vượt qua.

Bởi vì những người của Cao Phong không quan tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ cần đẩy bọn họ vào giữa.

Tấn công ba phía, phía đối diện chứ có một phía đánh, một bên không ngừng lùi về sau.

“Bùm bùm!”

“Rầm Rầm Rầm!”

“Văn Phó phía trước có mìn, chúng ta không thể tiến lại đó!”

Bọn Họ vừa lùi lại chưa đầy hai trăm mét, vô số mìn lại dội dưới mặt đất phát nổ.

Bất cứ khi nào họ dẫm phải mìn, chúng sẽ lập tức phát nổ phát tán một lượng lớn bụi, giết nhiều người ngay lập tức.

“Không đi được cũng phải đi!”

“Bãi mìn sẽ không rộng, liều mình xông qua, chúng ta sẽ qua bãi mìn!”

“Chỉ cần cậu vượt qua bãi mìn, chúng ta có thể gặp đucợ quân tiếp viện! Nhanh lên!”

Văn Phó hạ lệnh, mọi người gấp rút xông qua.

“Bùm! Bùm! Bùm!”

“A! Chân của tôi!”

“Bùm!”

Tiếng nổ vẫn tiếp tục, xen lẫn tiếng la hét này đến tiếng hét thảm thiết khác.

Xông qua bãi mìn đã làm tổn thất hàng ngàn quân sỹ.

Ngoài ra, bọn chúng đã bị bãi mìn làm cho loạn trí dẫm đạp, như thế càng khiến cho phía Cao Phong có cơ hội tốt.

Hai bên trái phải xông ra từ phía sau, đồng thời nổ ra một cuộc tấn công dữ dội, một lần nữa ép bức giết chết ngàn người.

“Xông qua rồi! Chúng ta qua rồi!”

“Nhanh nhanh, tiếp tục chạy, đừng đánh nữa, đi tìm viện binh của chúng ta!”

“Sau khi hội tụ lại một chỗ, chúng ta sẽ giết sạch bọn chúng!”

Mọi người vừa ầm ầm lao tới, nhưng trong giây tiếp theo, họ từ từ dừng lại.

Hướng đi này là cách duy nhất để họ tồn tại.

Lúc này, một tia sáng từ từ sáng lên ở phía xa theo hướng này.

Sau đó, ngày càng nhiều ánh sáng bắt đầu xuất hiện.

Đó, đó là đèn trên xe ô tô.

Mười, một trăm, hàng trăm.

Hàng trăm xe bán tải quân dụng, lần lượt bật đèn pha, chạy nối đuôi nhau xếp thành một hàng dài.

Khoảng cách mỗi ô tô cách nhau hai mét rưỡi mà hàng trăm ô tô chạy qua, chiều rộng có khi đến vài km.

Trên mỗi chiếc xe còn đặt hai khẩu súng máy hạng nặng.

Bên trong xe chứa đầy hộp đạn.

“Tiêu rồi! Tiêu rồi!”

Văn Phó trợn tròn mắt, vẻ mặt hoảng hốt.

lúc này Cao Phong mặc một chiếc áo đen, đứng ở giữa xe, trên tay cầm biểu ngữ Vũ Nặc.

“Tướng sĩ Vũ Nặc, bắn!”

Cao Phong nhìn về phía trước rồi vẫy cờ chiến.

“Pằng pằng pằng!…”

“Pằng pằng pằng!…”

Ngay lập tức âm thanh nặng nề của khẩu súng máy hạng nặng vang lên.

Miệng súng đen liên tục phun ra lửa, ngay cả nòng súng cũng nóng lên đỏ rực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK