Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4480

Bảo vệ khẽ nhíu mày, hô lớn với xe bán tải.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Cao Phong nhìn thoáng qua bên ngoài.

“Có đúng là nơi này không?”

Cao Phong quay đầu hỏi Hoa Hồng.

Hoa Hồng đối chiếu lại địa chỉ mà Lý Khải Kiệt gửi rồi mới gật đầu xác nhận.

“Được, vậy chúng ta tìm chỗ nào dừng lại.”

Cao Phong gật đầu, chuẩn bị đỗ xe vào bãi đỗ xe.

Còn Hoa Hồng thì ngồi trong xe, ánh mắt sắc bén quan sát toàn cảnh xung quanh xem có tình huống gì khác thường không.

“Stop! Anh không hiểu những gì tôi nói sao?”

Tên bảo vệ trở nên nóng nảy, đi về phía bên ghế lái xe.

Giây phút nhìn thấy Cao Phong, bảo vệ sửng sốt trong nháy mắt.

Thế mà không phải người nước Hoa Kỳ?

Tóc đen, da vàng, đây không phải đặc điểm của người Việt Nam hoặc Nhật Bản sao?

“Xin chào.”

Sau khi ngây người mất vài giây thì bảo vệ nói một câu với Cao Phong bằng tiếng Nhật Bản.

“Xin chào.”

Cao Phong lại trả lời bằng tiếng Việt Nam.

Tên bảo vệ nghe thấy thế thì nhíu mày lại.

Hóa ra là người Việt Nam à?

“Shit! Dừng xe lại ngay lập tức, đây không phải là nơi anh có thể đến.”

Bảo vệ trực tiếp vươn hai tay ra, chắn phía trước xe.

Cao Phong hơi cau mày lại, vốn dĩ anh đã chẳng có ấn tượng tốt gì với nước Hoa Kỳ, vì vậy chẳng thèm giải thích gì hết.

“Tại sao tôi không thể vào?”

Cao Phong từ từ dừng xe lại, hững hờ hỏi.

“Bởi vì anh là người Việt Nam.”

“Mà chúng tôi là sơn trang Lôi Nhã, vĩnh viễn không chào đón người người Việt Nam!”

“Đừng nói anh chỉ lái một con xe bán tải, kể cả anh lái Aston Martin thì chỗ này cũng không chào đón người Việt Nam các anh.”

Bảo vệ cười lạnh một tiếng, sau đó khoanh tay lên ngực giễu cợt.

Mặc dù anh ta không nói thẳng ra nhưng cũng đã hạ bệ người Việt Nam xuống không còn chút gì.

Không cần biết anh có tiền hay không, chỉ cần là người Việt Nam thì sẽ không được chào đón ở đây.

Có thể hoan nghênh tất cả mọi người, chỉ duy nhất người Việt Nam là không được.

Ý làm nhục không cần nói cũng biết.

Cao Phong cau mày nhìn tên bảo vệ một lát, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.

“Tôi không muốn phí lời với anh.”

“Tôi tới đây để gặp bạn mình, ông ấy tên là Lý…”

“Gặp bạn bè gì chứ?” Không đợi Cao Phong nói hết câu, tên bảo vệ ngắt lời anh luôn, giọng điệu và thái độ cực kỳ thô bạo.

“Có người nào làm được thẻ hội viên ở sơn trang Lôi Nhã chúng tôi mà không phải nhân vật có máu mặt ở Hoa Kỳ hả?”

“Bọn họ sẽ quen biết với loại người thấp kém như người Việt Nam mấy anh sao? Anh đề cao người Việt Nam quá nhỉ?”

Tên bảo vệ vênh mặt lên, xổ ra một tràng khinh thường.

“Anh thì cao quý lắm, thế tại sao anh lại phải đi làm bảo vệ ở chỗ này vậy?”

Hoa Hồng hừ lạnh một tiếng, nhô đầu ra khỏi xe nói một câu.

“Cô!”

Bảo vệ ngây ngốc, sau đó nói lại: “Ấy vậy mà tôi lại có quyền không cho mấy người vào đó!”

“Đồ Việt Nam rác rưởi! Mau cút đi!”

Tên bảo vệ hừ lạnh một tiếng, quay người muốn đi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK