Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cậu Phong, nếu ban đầu tôi không trở về nhà họ Cao thì sẽ không xảy ra những chuyện sau này." “Là Cao Anh Hạo đã cho người phát lệnh triệu tập dòng họ, vì vậy tôi không thể không về.

Trong lòng Cao Kim Thành tràn ngập sự tự trách, nói một lời giải thích với Cao Phong. “Nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng là một tay che trời. ã là mệnh trời thì không thể làm trái, không tuân theo. huyện này không phải là lỗi của các anh.

Cao Phong nói xong thì từ từ đỡ Cao Kim Thành đứng “Cậu Phong ay.

Mỗi người khi được Cao Phong đỡ dậy đều gọi hôn lên một tiếng, trong lòng cảm động không thôi. “Cao Phong tôi có tài đức gì lại khiến mọi người đi theo trung thành như vậy?”

Cao Phong làm xong một lượt thì cũng thở dài một tiếng. “Bởi vì cậu là cậu Phong!" Cao Kim Thành không chút do dự trả lời.

Cái gì gọi là trung thành đến mức mù quáng?

Lòng trung thành của những người giống như đảm người Cao Kim Thành này, có lẽ chính là cái gọi là ngu trung đó.

Không cần hỏi quá nhiều, chỉ cần là vì người xứng đáng đó thì có thể bỏ ra toàn bộ của bản thân.

Cao Phong bước lên phía trước, rút tay áo của Cao

Quang Minh ra.

Trên bắp tay có một vết sẹo vô cùng chói mắt. “Không có thuốc cầm máu, không có bằng gạc, làm sao các anh làm được?”

Cao Phong im lặng suy ngầm hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi. “Cậu Phong. Chuyện này không làm khó được chúng tôi! Quần áo xé thành dải thì chính là bằng gạc, đạn đốt lên là có thẻ tiêu độc, cầm máu." Cao Quang Minh không chút do dự trả lời Cao Phong.

Cao Phong nghe vậy thì lần nữa rơi vào im lặng.

Cho dù lời bọn họ nói ra nghe thì rất nhẹ nhàng, nhưng Cao Phong cũng có thể tưởng tượng được đến quá trình đó đau đớn đến nhường nào. “Các anh đã vất vả rồi.”

Tất cả những lời muốn nói, cuối cùng đều hóa thành sáu chữ này. “Cậu Phong, so với những khó khăn, gian khó mà cậu gặp phải thì những điều này của chúng tôi có tính là gì.” Cao Kim Thành vội nói.

Cao Phong không nói quá nhiều, mà ngược lại, anh đưa mắt nhìn một vòng xung quanh.

Anh đều đã khắc sâu khuôn mặt của mấy chục con người này vào trong đầu mình. “Cậu Phong, ban đầu, lúc chúng tôi ra ngoài, vốn dĩ là có một trăm ba mươi sáu người, nhưng " Nói đến đây, giọng điệu của Cao Kim Thành có hơi nghẹn ngào. “Nhưng là Cao Anh Hạo phải người truy sát chúng tôi. Chúng tôi lại không có vũ khí, chỉ có thể trốn đông trốn tây, chịu bị bọn họ đuổi đánh." “Thời gian nửa tháng, mất đi hai mươi người. Không đến hai tháng đã mất đi một nửa. Hiện giờ chỉ còn lại bảy mươi tám người.

Nghe đến đây, Cao Phong đã nắm chặt năm tay, sự oán hận trong lòng lại tăng thêm một bậc. “Món nợ này, tôi sẽ khiến cho anh ta phải tự mình trả “Nếu như ngày khác tôi trở về nhà họ Cao, tôi nhất định sẽ khiến cho Cao Anh Hạo phải quỳ gối trước mặt bài vị của các binh sĩ nhà họ Cao đã mất, dập đầu tạ tội." Cao Phong hơi nghiến răng, mạnh mẽ ép xuống lửa giận trong lòng. “Anh Phong, chúng ta không thể kéo dài thời gian quá lâu, tránh cho thủ hút sự chú ý. nho. Khúc Đại Minh ở bên cạnh nhẹ giọng nói một câu nhắc

Cao Phong gật nhẹ đầu, sau đó nhìn sang phía hai người Cao Quang Minh, nói: “Tôi cho các anh một số điện thoại. Các anh liên hệ với anh ta. Người này tên là Dư Văn Cường, từng là người đứng đầu của Thế lực Xám ở Khu khai phá ngoại thành: “Khoảng thời gian này, mọi người che giấu thân phận trước. Qua mấy ngày nữa, tôi sẽ sắp xếp lại sự việc cho mọi người." “Tôi không nói nhiều nữa. Cho tôi chút thời gian, tôi đưa mọi người đến Thủ đô Hà Nội làm tiệc mừng công Cao Phong nhỏ qua thời gian, nói nhanh như gió. “Cậu Phong, chúng tôi đều nghe theo sự sắp xếp của cậu" Đám người Cao Quang Minh đều không chút do dự mà trả lời.

Sau đó, mọi người lần nữa tự mình tản ra các hướng khác nhau.

Nếu như nhiều người như vậy cùng lúc hành động, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý. Đợi sau khi mọi người rời đi rồi, Cao Phong lập tức gọi điện thoại cho Dư Văn Cường.

Mấy ngày này, kế hoạch mà anh đã nghĩ rất lâu, cuối cùng đã có thể thực hiện được rồi. “Anh Phong, có lúc em cũng không hiểu nổi, vì sao khả năng hiệu triệu của anh lại mạnh như vậy, sức lôi cuốn lại lớn như vậy." “Em cũng không hiểu, nhưng em cũng giống như vậy... Quyết một lòng đi theo anh"

Khúc Đại Minh nhìn bóng lưng đám người Cao Kim Thành rời đi, không nhịn được mà cảm khái. Một cú điện thoại, tất cả mọi người đều không màng nguy hiểm, vội vàng đi đến trong đêm, một người cũng không thiếu. Điều này khiến cho Khúc Đại Minh rất bội phục. “Đại Minh, có câu nói thế này, đã làm chuyện tốt, không đòi hỏi chuyện báo đáp “Câu nói này là ngày từ nhỏ, ông nội tôi đã dùng để dạy dỗ tôi.” “Khi đó, tôi còn không hiểu ý nghĩa của câu nói này, cũng không quá để ý đến nó. Nhưng giờ thì tôi đã hiểu rồi “Từ lúc tôi có thể ghi nhớ chuyện đến giờ, trước giờ tôi chưa từng cố tình làm ra vẻ nhiệt tình giúp đỡ mọi người trước mặt mấy người Cao Kim Thành. Bọn họ có khó khăn, tôi đều sẽ giúp đỡ. “Tôi căn bản không ngờ những hành động nhỏ nhặt không đáng kể này của tôi sẽ đổi được sự bảo đáp lớn đến như vậy của bọn họ. “Thật ra, mỗi một binh sĩ của nhà họ Cao đều là nhất mực trung thành với nhà họ Cao. Chỉ có điều, những việc mà mấy người Cao Anh Hạo làm đã khiến những người hoàn toàn thất vọng và chạnh lòng."

Cao Phong chấp hai tay sau lưng, giọng điệu cũng vô cùng cảm khái.

Đã làm chuyện tốt, không đòi hỏi chuyện bảo đáp.

Một lần tùy ý ra tay của bản thân anh năm đó lại được những binh sĩ nhà họ Cao này khắc ghi sâu trong lòng. “Em hiểu rồi. Anh Cao, giờ em cần phải làm gì đây?” Khúc Đại Minh gật gật đầu, sau đó hỏi Cao Phong.

Cao Phong suy nghĩ trong chốc lát, cầm ra bản kế hoạch đã được vẽ xong từ tối qua, phân tích tình hình với Khúc Đại Minh. “Cậu chắc chắn khu vực phía Nam của Thủ đô này không có tại mắt của nhà họ Cao chứ?"

Cao Phong mở bản kế hoạch ra, lại thấp giọng hỏi Khúc Đại Minh. “Em chắc chắn chín mươi lăm phần trăm! Mạng lưới tình báo của em không phát hiện ra bất kỳ tung tích nào liên quan đến nhà họ Cao “Trừ phi thể lực của nhà họ Cao đã ẩn náu đi rồi. Bằng không, chắc chắn em sẽ tìm ra một vài mạnh mối." Khúc Đại Minh nhíu mày nói.

Cao Phong gật gật đầu, nói: "Với phong cách làm việc của nhà họ Cao mà nói, có lẽ sẽ không có tại mắt của bọn họ ở khu vực phí Nam của Thủ đô này." “Nhà họ Cao rất cao ngạo, sẽ không chịu qua lại quá nhiều với với thế lực địa phương. Nhưng bọn họ tự phụ thân phận bản thân tôn quý, cũng sẽ không làm loại hành động như ẩn náu." “Nhưng mà vẫn phải có một phần đề phòng như cũ “Anh Phong, em hiểu rồi.” Khúc Đại Minh gật gật đầu. Sau đó, hai người lại nói chuyện thêm một lát rồi tạm biệt và tách nhau ra.

Lúc này, hai tấm lưới lớn mà Cao Phong đan đã từ từ giăng ra một lần nữa, trải ra khắp Thị trấn Biển Đông

Chờ đợi tấm lưới lớn này trải ra hoàn toàn, lúc thu lưới, nhất định sẽ gây lên chấn động cho cả Thị trấn Biển Đông.

Khu đô thị Seaside Garden, trong nhà Cao Phong.

Vào lúc Kim Tuyết Mai đang giặt đồ cho Cao Phong đột nhiên chiếc điện thoại đổ chuông.

Cô cầm điện thoại lên, liếc nhìn qua, là số điện thoại của từ Thủ đô Hà Nội.

Trong lòng Kim Tuyết Mai có hơi lo lắng, cô do dự mất một lúc, vẫn không dám nhận cuộc gọi. Nhưng số điện thoại này lại vô cùng dai dẳng, tiếng chuông vang mãi không dứt. Gọi hai lần không được thì lại gọi thêm lần nữa.

Kim Tuyết Mai cầm điện thoại vào trong tay, đợi bảy, tám giây, vẫn là lướt nhẹ vào biểu tượng nhận cuộc gọi trên màn hình.

Đặt nhẹ điện thoại bên tại, Kim Tuyết Mai không hề vội vàng lên tiếng trả lời cuộc gọi. “Tuyết Mai?"

Đột nhiên truyền đến một giọng nói.

Nghe thấy giọng nói này, Kim Tuyết Mai lập tức mở lớn hai mắt, từ trong mắt, dòng lệ nóng cũng tuôn ra ào ạt.

Là Kiều Thu Vân, là mẹ cô.

Cho dù Kiều Thu Vân có xấu xa hơn nữa thì bà ta vẫn là người mẹ đã sinh ra và nuôi nấng cô. “Mẹ

Kim Tuyết Mai xoa mũi, nhẹ giọng hồ lên một tiếng. Đúng thật là con. Con cũng không biết đường gọi điện thoại về cho nhà sao?” Giọng Kiều Thu Vân có phần không vui. “Mẹ, mẹ là đang nói đùa sao?” “Con nào dám liên lạc về nhà. Hiện giờ là tình huống gì, mẹ cũng không phải không biết. Làm cách nào mẹ liên lạc được với con? Mẹ lấy được số điện thoại này từ đâu?”

Kim Tuyết Mai xoa xoa khỏe mắt, liên tục đưa ra mấy

re-quy-re-hien-711-0

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK