Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với chuyện phát sinh ngày hôm qua, càng có thể xác định, chính là Cao Phong làm.

Hóa ra tất cả chuyện này đều là do Cao Phong bày ra?

Chắc chắn Cao Phong biết mình sẽ đi hỏi anh chuyện kia cho nên đã sớm sắp xếp Xong.

Ở trước mặt mình giả bộ cao quý, còn nói lấy thân phận của anh, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái chủ động ôm ấp yêu thương.

Sau đó có thể nói, anh căn bản không cảm thấy hứng thú với Kim Tuyết Ngọc.

Làm nửa ngày vẫn đang đánh sưng khuôn mặt mập mạp, hoàn toàn không giống tính cách trước đây của Cao Phong.

Đêm qua Kim Tuyết Ngọc thật sự cảm thấy chấn động một phen, hiện tại xem ra, mình thật đúng là ngây thơ.

"Đúng rồi Tuyết Ngọc, anh rể Cao Phong của em dạo này đang làm gì vậy?" Ánh mắt Lý Hình Văn lóe lên một cái, nhỏ giọng hỏi một câu.

"Anh ta ấy à... Vẫn vậy thôi, cả ngày ngồi ăn rồi chờ chết." Kim Tuyết Ngọc khẽ nhíu mày, không kiên nhẫn trả lời.

Dù sao cũng là chuyện của nhà mình, cho nên Kim Tuyết Ngọc cũng không muốn giải thích quá nhiều.

"Không nên đâu, Cao Phong kia đúng là một kẻ vô dụng, nhưng tại sao ông chủ của quán cafe Highlands lại cung kính với anh ta như thế, mở miệng một tiếng kêu khách quý?" Lý Hình Văn thăm dò hỏi.

"Không phải anh vừa mới nói sao, có tiền có thể sai khiến quỷ thần, nói không chừng anh ta chỉ giả bộ trước mặt chúng ta thôi, có khi đã sớm dùng tiền mua được cửa hàng trưởng rồi." Kim Tuyết Ngọc hơi bĩu môi.

Đầu tiên Lý Hình Văn hơi sững sờ, sau đó thoải mái cười to.

Lời giải thích này của Kim Tuyết Ngọc, quả thực chạm đến tận sâu trái tim của hắn.

"Tuyết Ngọc, anh có chuyện muốn nói với em..." Hai người nói chuyện một hồi, bỗng nhiên Lý Hạo ngẩng đầu lên.

"Chuyện gì?" Kim Tuyết Ngọc nhìn Lý Hình Văn hỏi.

"Anh... Anh rất thích em, thích giọng nói và nụ cười của em, thích sự hào phóng thiện lương của em, cho nên xin em hãy đồng ý làm bạn gái của anh."

Ánh mắt Lý Hình Văn tràn ngập cảm xúc, giọng điệu vô cùng dịu dàng.

Kim Tuyết Ngọc sững sờ, sau đó trên mặt có một tia đỏ bừng xẹt qua, không nhịn được thẹn thùng cúi đầu.

"Anh Mộc Phong... Để em suy nghĩ một chút được không?" Lát sau, Kim Tuyết Ngọc ngẩng đầu trả lời.

"Được! Anh cho em thời gian." Lý Hình Văn rất phong độ nói, sâu trong đáy mắt liền lóe lên một tia trêu đùa.

Một cô gái có chỉ số IQ thấp như Kim Tuyết Ngọc, hắn đã chơi qua không biết bao nhiêu người.

Hôm nay Cao Phong rất nhàn nhã.

Một thân một mình ở trong biệt thự Khu dân cư phương Đông, giống như tách biệt với thế giới bên ngoài.

Rời xa thế giới ồn ào.

Tại nhà họ Kim, Cao Phong không những phải nấu cơm, lau nhà mà còn có rất nhiều chuyện phức tạp chờ anh làm.

Nhưng hôm nay, tất cả những chuyện này anh không cần phải làm.

Chuyện quét dọn vệ sinh đã có nhân viên quét dọn của công ty Trần Linh Chi làm.

Cao Phong có nhiều thời gian như vậy, càng thoải mái ở trong nhà, tiến hành bài binh bố trận cho toàn bộ thành phố Hà Nội. Trước mắt Khúc Đại Minh đã giao tất cả mọi chuyện của phòng tập thể thao cho người khác làm, tập trung xử lý chuyện mà Cao Phong giao cho.

Cao Phong giống như Gia Cát Lượng thời xưa, có thể đứng từ xa chỉ đạo Thành phố Hà Nội.

Ai cũng không nghĩ tới, người khiến toàn bộ Thành phố Hà Nội chấn động, vẫy tay một cái tiêu diệt tập đoàn Vũ Vương, làm cho tập đoàn Hồng Mậu phải sụp đổ lại là một con hổ mạnh mẽ đang ẩn náu..

Giờ phút này ngay tại biệt thự Khu dân cư Phương Đông, anh điều khiển chỉ huy từng bước một xâm chiếm Thành phố Hà Nội.

Trần Linh Chi mặc bộ đồ nhân viên quét dọn màu trắng, trong bàn tay nhỏ cầm khăn lau, gương mặt thanh tú đã lấm tấm mồ hôi.

Lúc quét dọn vệ sinh, thỉnh thoảng cô ta lại nhìn lén Cao Phong một cái.

Hình thể Cao Phong thon dài, đứng ở cửa sổ sát đất trước mặt, Trần Linh Chi âm thầm quan sát, bỗng nhiên trong lòng vô cùng rung động.

Giờ phút này Cao Phong tạo cho Trần Linh Chi một loại cảm giác đang đứng trên đỉnh bá khí chỉ điểm giang sơn.

Nhìn một chút, trong lòng Trần Linh Chi không khỏi hiện lên một chút ánh sáng.

Thiếu nữ nào mà không có lúc hoài xuân, Trần Linh Chi cũng không ngoại lệ!

Điện thoại trên bàn vang lên, Cao Phong quay người đi về phía bàn trà nhỏ, bỗng nhiên liếc Trần Linh Chi một cái.

"Hử?" Cao Phong nghi ngờ nhìn Trần Linh Chi một chút.

"A... Ngài Phong, tôi, tôi quét dọn bên trên xong rồi, tôi đi xuống dưới quét dọn tiếp đây." Trần Linh Chi kinh hoảng, sau đó vội vàng cầm khăn lau trốn xuống lầu. Cao Phong khẽ lắc đầu, cũng không suy nghĩ nhiều cầm điện thoại lên nghe.

"A lô, Cao Phong, tôi là Đường Ngọc Diệp!" Điện thoại vừa mới kết nối, bên kia liền truyền đến một âm thanh hấp tấp.

Trong đầu Cao Phong hiện lên dáng vẻ của Đường Ngọc Diệp, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, mái tóc dài gợn sóng màu vàng nhạt.

Từ phương thức nói chuyện của cô ta liền có thể đoán được, cô ta thuộc loại hình hấp tấp.

"Ừ, có chuyện gì không?" Ấn tượng của Cao Phong đối với Đường Ngọc Diệp cũng không tệ lắm, dù sao cô ta cũng đã giúp Cao Phong.

"Chuyện là, tôi có chuyện muốn tìm anh, không biết anh có thời gian hay không.." Đường Ngọc Diệp nói thẳng.

Cao Phong suy nghĩ một chút, vừa rồi anh mới sắp xếp công việc cho Khúc Đại Minh xử lí, còn đang chờ Khúc Đại Minh trả lời.

Nếu như Khúc Đại Minh không thể làm tốt, Cao Phong liền tự mình làm.

09:24

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK