Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1289

Ngay sau đó Cao Phong di chuyển cơ thể, anh mượn một chân làm trụ đứng, sau đó anh xoay chân ba trăm sáu mươi độ trên không trung.

Đùi phải của anh cứng giống như xi mảng, theo bản năng nh quang ra ngoài.

Sau đó nah mượn sức lực của cơ thể để xoay tròn, lực quét mọi thứ ở xung quanh đã đạt đến trình độ cao siêu.

Khi nhìn thấy động tác nào của Cao Phong thì người đàn ông trung niên trợn to hai mắt, làm trong mắt của bảy người võ sĩ kia cũng kinh ngạc.

Nhưng cú đánh của bọn họ đã chuẩn bị đạp vào người Cao Phong, kể cả bọn họ muốn dừng tay thì cũng không được.

“Âm!”

Bịch bịch bịch!”

Cao Phong xoay người ba trăm sáu mươi độ trên không trung, sức mạnh khủng bố đi, trong nháy mắt đã đánh trúng năm người.

Năm tên võ giả vừa nãy bị đnahs trúng bây giờ đang che đầu lùi vẽ phía sau đứng.

Bọn họ cố gắng chịu đựng cú đánh này của Cao Phong, đã làm cho não của bọn họ bị chấn thương nhẹ.”

“Âm.

bịchi”

Cao Phòng dùng một cú đá đánh bay năm người, sau đó anh cũng rơi từ trên không trung xuống, anh đứng vững hai chân trên mặt đất.

“Bây giờ, ông cũng có thể đi nên đánh tôi đi”

Co Phong trậm rãi quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên kia một cái.

Bây giờ người đàn ông trung niên mới phản ứng kịp, sau đó ông ta không tin nổi nhìn Cao Phong.

Vừa nãy ông ta nhìn động tác trên người Cao Phong thì thấy đó không phải là võ thuật truyền thừa của Việt Nam.

Cách đánh của Cao Phong không thấy ở môn võ nào trong võ thuật truyền thừa của Việt Nam.

Mà kỹ năng đánh nhau của anh giống như sinh ra đã có vậy.

Anh không sử dụng nhiều cách đánh nhau, không có những chiêu thức võ công bình thường nhưng mỗi lần anh ra tay sẽ làm cho đối thủ ngã xuống.

Thực lực của nah còn mạnh hơn cả nhưng võ giả luyện đan.

“Đúng là cậu Phong rất nhanh, tôi tự xấu hổ vì mình không mạnh bằng anh”

Người trung niên nói một câu sau đó ông ta dẫn mọi người rời khỏi đây.

“Đứng lại cho tôi!”

Cao Thành Sâm bước về phía trước rồi hét to một tiếng.

Cao Phong nhìn kỹ người đàn ông trung niên một cái, sau đó anh xua ta nói: “Để cho bọn họ đi đi”

“Việc này…

Cao Thành Sâm hơi do dự nhưng anh ta không nói chuyện này ra.

Với tính cách của Cao Thành Sâm thì nếu có người muốn ẩn nấp đánh Cao Phong thì Cao Thành Sâm sẽ không do dự mà đi lên giết chết bọn họ.

Nhưng chuyện thả hổ về rừng như này, chưa bao giờ anh ta làm vậy.

Nhựng mà anh ta không dám làm trái với ý của Cao Phong.

Mọi người bên phía người trung niên đỡ nhau, ngồi trên xe ô tô rời khỏi đây.

“Cậu Phong, tại sao cậu lại thả bọn họ đi vậy? Chúng ta diệt cỏ phải diệt tận gốc!”

“Bây giờ bọn họ biết những bí mật của cậu, còn biết thực lực của cậu nữa, nếu sau này bọn họ đối phó cậu thì chúng ta phải làm sao?”

Cao Thành Sâm rất lo lắng cho Cao Phong, hôm nay chỉ có ba mươi người tìm đến đây, nếu sau này có ba mươi người, năm mươi người, sáu mươi người đến đây thì sao? Cao Phong có thể đánh thắng được hai mươi người, nhưng anh có thể đánh được bốn mươi tên võ giả, hoặc là nhiều võ giả hơn nữa? “Tôi có thể đoán ra ai là người phái bọn họ đến đây.”

Trong mắt Cao Phong lóe lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Cao Thành Sâm nghe vậy thì anh ta sững sờ, gãi đầu hỏi: “Người đó là ai?”

“Không cần vội, bất kể là ai, chắc chắn người đó sẽ chủ động tới tìm tôi.”

Cao Phong không nói chuyện nhiều nữa, anh quay đầu nhìn Cao Thành Sâm rồi nói rằng: “Anh hãy đưa những anh em bị thương đi bệnh viện đi, bên này đã có tôi lo rồi, mọi người không cân lo lắng.”

“Nếu như tôi không thể xử lý việc này thì mọi người cũng không thể xử lý được đâu”

Cao Thành Sâm và mọi người nghe vậy thì họ vô cùng xấu hổ, dù sao thì thực lực của bọn họ cũng không mạnh thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK