Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3015

“Hướng hai giờ có người, bắn!” Bỗng một chiến sĩ áo đèn trầm giọng nói, dứt khoát bóp cò súng.

“Pằng pằng pằng!” Tiếng vũ khí nóng bắn phá liên tiếp vang lên, làm cho cây cỏ trên núi Bồng Thiên đều ngã trái ngã phải. Ánh đèn trên biệt thự lập tức bật lên. Ngọn đèn đặc chế cũng được bật sáng, ánh sáng cường quang như ban ngày chẳng khác nào một trận mưa đúng lúc, thoáng chốc chiếu rọi cả ngọn núi Bồng Thiên. Tất cả mọi thứ đều không thể che giấu dưới ánh sáng này.

“Chị Tuyết Mai! Đừng đi ra! Đừng bao giờ ra ngoài!” Đội trưởng gầm lên, ánh mắt sắc bén liên tục bắn phá chung quanh.

“Phát hiện mục tiêu! Nổ súng!” Con ngươi của Đội trưởng co rụt lại, sau đó trái tim đập thình thịch. Quá đông người, số lượng còn gấp đôi bọn họ, hơn nữa còn toàn mặc đồ rằn ri! Cho dù là ban ngày, nếu đối phương không nhúc nhích thì sẽ rất khó phát hiện chúng!

“Pằng pằng pằng pằng!” Thoáng chốc lại có tiếng súng dồn dập vang lên. Nhưng đối diện lại không hề nổ súng bắn trả, mà liên tục ném ra mấy quả lựu đạn.

“Trời đất! Lựu đạn!”

“Nằm xuống! Tất cả tiến vào biệt thự bảo vệ chị Tuyết Mai!” Đội trưởng kinh hãi, vội vàng đứng dậy chạy trốn. Những người khác cũng trợn tròn mắt, bắt đầu tăng tốc lùi lại. Lúc này họ trốn đi không phải là đào ngũ, mà là bảo đảm mạng sống của mình thì mới có thể bảo đảm cho sự an toàn của gia đình Kim Tuyết Mai. Nếu họ toàn quân bị diệt thì nhà Kim Tuyết Mai cũng chỉ có thể mặc cho kẻ thù xâu xé. Cho nên họ phải đến gần biệt thự trên núi, sau đó tiến hành phản kích đối phương, thế mới là phù hợp nhất.

Đúg lúc này, lưu đạn vốn nên phát nổ bỗng tách ra, sau đó ánh sáng chói mắt bừng lên, chiếu vào mắt mọi người. Họ vốn cho rằng là lựu đạn nên đều mở to mắt né tránh, nhưng bây giờ họ mới phát hiện đây chính là lựu đạn gây choáng chuyên dụng của quân đội!

Chỉ trong thoáng chốc, tất cả chiến sĩ đều rơi vào trạng thái mù tạm thời, thậm chí không thể nghe rõ ràng tiếng động bên tai.

“Lựu đạn gây choáng! Là lựu đạn gây choáng! Mau nhắm mắt lại!”

“Á, mắt tôi! Đội trưởng, đối phương vẫn còn lựu đạn gây choáng!”

“Mẹ, lựu đạn gây choáng, còn có lựu đạn hơi cay nữa chứ! Đi mau!”

Đội trưởng cắn răng, trong lòng vô cùng bi phẫn. Mặc dù bây giờ Cao Phong đã có lực lượng hùng mạnh, nhưng có những trang bị Cao Phong vẫn không thể kiếm được. Vũ khí chuyên dụng của quân đội kiểu này cùng với vũ khí nóng trong tay họ chênh lệch rất rõ ràng. Chỉ thoáng chốc, chung quanh biệt thự khói đặc cuồn cuộn, không thấy mặt người. Đa số chiến sĩ đều đã đánh mất sức chiến đấu.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đối phương lại bắn ra mấy thứ như kim gây mê. Các chiến sĩ không kịp phản ứng thì đã bị ngã sóng soài dưới mặt đất. Trong tình huống bị lựu đạn gây choáng và lựu đạn hơi cay tấn công, họ không thể tránh né. Chưa đầy hai phút, chiến đấu đã kết thúc. Một đám binh lính mặc đồ rằn ri, trên mặt cũng bôi sơn đồng loạt tiến lên, kiểm tra mọi người một loạt.

“Thu nhỏ phạm vi quấy nhiễu tín hiệu, giữ trạng thái chân không chung quanh biệt thự.” Một thanh niên dẫn đầu trầm giọng nói.

“Vâng!” Một binh sĩ đeo đủ loại dụng cụ tinh vi lập tức gật đầu đáp, bấm mấy phát lên bàn phím laptop.

“Đội trưởng, bên các anh xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi lại nghe thấy tiếng súng?” Vừa giải trừ chặn tín hiệu, lập tức có giọng nói vang lên từ bộ đàm.

“Dưới núi có người say rượu gây chuyện, đội trưởng đã xuống núi xử lý, mới đuổi người kia đi.” Thanh niên mặc đồ rằn ri nhặt bộ đàm lên, trầm giọng nói.

“Đã biết! Có gì hãy thông báo!” Giọng nói vang lên.

“Rầm!” Cửa biệt thự bị đá văng ra. Trong nhà, gia đình Kim Tuyết Mai mới mặc quần áo xong, rối rít chạy ra vườn sau.

“Dừng lại! Còn dám chạy thêm một bước, tôi sẽ kêu người nổ súng!” Thanh niên mặc đồ rằn ri lập tức tiến lên nói.

“Các anh là ai? Các anh muốn làm gì?” Mấy người Kiều Thu Vân chặn đằng trước, bảo vệ Kim Tuyết Mai ở sau lưng. Đây hoàn toàn là một loại phản xạ tự nhiên, họ đều coi Kim Tuyết Mai là đối tượng bảo vệ trọng điểm.

Thanh niên mặc đồ rằn ri không đáp lời mà lấy ra một tấm ảnh đối chiếu, trực tiếp nhìn Kim Tuyết Mai.

“Bắt cô ta đi!” Nói xong câu đó, thanh niên mặc đồ rằn ri xoay người rời đi. Mười mấy chiến sĩ lập tức muốn tiến lên.

“Các người làm gì vậy? Các người làm thế là phạm pháp!” Kim Tuyết Ngọc kinh hãi hét lên.

“Vụt!” Một cây kim gây mê bắn ra, khiến Kim Tuyết Ngọc lâm vào hôn mê, ngất xỉu trên mặt đất.

“Các người… Các người…” Cao Tử Hàn, Trần Vân Lan, Kiều Thu Vân cùng Kim Tuyết Mai đều kinh hãi. Họ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, càng không ngờ rằng vào thời điểm này còn có kẻ dám đối phó với họ. Chẳng phải Cao Phong đã tiêu diệt tất cả đối thủ và kẻ địch rồi sao?

“Mau lên! Đừng lãng phí thời gian!” Đúng lúc này, lại một thanh niên bước vào nói. Thanh niên mặc đồ đen, vẻ mặt ngạo mạn cùng với không kiên nhẫn.

“Vụt vụt!” Cao Tử Hàn và Trần Vân Lan còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị kim gây mê hạ gục, ngã sóng soài trên mặt đất. Kiều Thu Vân được Trần Vân Lan ngăn cản nên không hề hấn gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK