Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đã đến giờ"

Sau khi nói ra ba câu này thì nụ cười trên mặt người thanh niên này càng tươi.

Chẳng qua trong mất cha con Dương Nhân và bí thư như tiếng sấm vang bên tai.

Hình như người thanh niên này đến đây không phải để giải hòa càng không giống như người giảng hòa.

Thậm chí cậu ta không muốn nói một câu với Dương Nhân.

Cậu ta đến đây chỉ để thông báo cho bọn họ một chuyện.

Đó chính là bọn họ phải gọi điện xin lỗi Cao Phong.

Nhưng muốn bọn họ nói xin lỗi Cao Phong, chuyện này làm sao có thể xảy ra? Trong tình huống này, việc phá hủy Bất động sản Tô Thịnh chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Rõ ràng là Cao Phong sắp phải đến đây xin lôi bọn họ mới đúng! "Sau khi thời gian hết thì xảy ra chuyện gì? cậu đang giả vờ trước mặt tôi làm gì?"

Dương Tuấn Minh vừa nói vừa đi về phía cậu ta.

Sự kiên nhân của anh ta đã hết, bay giờ anh ta không nhịn được nữa rồi.

"Hực!"

Dương Tuấn Minh câm cà vạt của thanh niên lại trong mắt hiện lên sự ác độc nhìn thanh niên.

"Tốt nhất thì cậu nên cho tôi một câu giải thích hợp lý!"

"Nếu không, ngày hôm nay ông đây sẽ không cho cậu đi ra ngoài Xí nghiệp Dương Thị được!"

Dương Tuấn Minh lạnh lùng nhìn thanh niên, anh ta nín giận trong lòng lâu như vậy, bây giờ sự tức giận đó có thế nổ tung bất cứ lúc nào.

"Ha ha"

Thanh niên cười nhạt, nhưng trên mặt thiếu niên không hiện lên sự sợ sệt.

Vẻ mặt tự tin của thanh niên làm cho trong lòng Dương Tuấn Minh hơi sợ hãi.

"Ring Ring Ring!"

Bỗng nhiên tiếng điện thoại riêng bên cạnh bí thư vang lên.

Bây giờ đột nhiên máu trong tim Dương Nhân dâng lên cổ họng.

Bi thư hơi ngơ người, anh ta vội vàng câm điện thoại lên rôi thả nhẹ một cái.

Bên kia điện thoại truyền đến một chuỗi âm thanh dồn dập.2087648_2_25,60

"Cái gì?"

Một giây tiếp theo, trong nháy mắt vẻ mặt của bí thư trở lên ứ đọng, cả người anh ta giống như bị điện giật.

Dương Nhân nhìn kỹ người thanh niên một cái, sau đó ông ta vội vàng quay đầu về phía bí thư hỏi: "Cậu nói mau, xảy ra chuyện gì!"

"Tống, Tống giám đốc Dương..., những người chúng ta sắp xếp, tất cả những người đó, không có ai đối phó Bất động sản Tô Thịnh."

"Hơn nữa, hơn nữa..."

Dương Nhân thấy bí thư ấp a ấp úng, trong nháy mắt ông †a càng tức giận, ông ta quát: "Hơn nữa cái gì, cậu nói hết đi!"

"Hơn nữa, những công ty kia, sau khi từ chối chúng ta thì công bố công khai là bọn họ sẽ hết sức ủng hộ Bất động sản Tô Thịnh..."



Bí thư nơm nớp lo sợ trả lời.

"Thắng khốn!"

Đâu tiên Dương Nhân hơi sửng sốt nhưng sau đó ông ta rất tức giận hét lớn một tiếng.

Mà cả người Dương Tuấn Minh cũng ngẩn người, anh ta chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm cà vạt của thiếu niên ra, trong mắt anh ta rất kinh ngạc.

Những công ty có quen biết bọn họ bây giờ lại phản bội bọn họ, rồi đi theo Bất động sản Tô Thịnh? Chuyện này, căn bản hai cha con Dương Nhân không nghĩ đến vấn đề này.

"Rốt cuộc cậu là ai?"

Đột nhiên Dương Nhân quay đầu, ánh mắt ông ta chăm chú nhìn thanh niên.

"Người chuyển lời."

Thanh niên cười nhạt nói.

"Đây chính là thủ đoạn của cậu?"

Dương Nhân cắn răng hỏi.

Thanh niên chậm rãu lắc đầu, khóe miệng cậu ta mỉm cười rồi trả lời: "Không, đây mới là bắt đầu thôi."

"Cái gì?"

Nghe thấy câu này, Dương Nhân càng hoảng sợ.

Vốn dĩ lúc trước ông ta liên lạc với những người đó là muốn bọn họ đối phó Bất động sản Tô Thịnh.

Nhung bây giờ bọn họ không đi kiếm chuyện thì thôi vậy mà bọn họ còn công khai công bố sẽ dùng hết sức để ủng hộ Bất động sản Tô Thịnh.

Đoán là sau khi sảy ra hai chuyện này thì Xí nghiệp Dương Thị không làm gì được Bất động sản Tô Thịnh nữa rồi.

Còn bây giờ thiếu niên nói, những việc này chỉ mới là bắt đầu? Cậu ta, còn những thủ đoạn nào nữa? Trong đầu Dương Nhân vừa mới hiện nên suy nghĩ này thì đột nhiên điện thoại trên mặt bàn rung.

"Ring!"

Dương Nhân lập tức quay lại và cầm điện thoại nên, trên điện thoại hiện lên tên một người hợp tác với công ty ông ta.

"A lô, Giám đốc Trân."

Dương Nhân hơi dừng lại rồi hỏi.

"Tổng giám đốc Dương, hợp đồng của hai chúng ta chấm dứt ở đây đi, tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ đưa cho ông."

Giọng nói bên kia điện thoại rất bình tĩnh, sau khi ông ta nói xong thì trực tiếp tắt điện thoại.

Dương Tuấn Minh chậm rãi quay đầu nhìn về phía Dương Cao Vũ.

Dương Nhân hơi bối rối, sau đó ông ta để điện thoại xuống, cười lạnh nói: "Đây chính là thủ đoạn của cậu?"

"Tôi nói cho cậu biết, công ty của giám đốc Trân này, không là cái gì cả, dù tôi không hợp tác với ông ta thì cũng không ảnh hưởng đến Dương Thị!"

"Nếu như đây chính là thủ đoạn của cậu thì cậu có thể cút đi, ha ha ha!"

Dương Nhân cười to.

"Ring! Ring!"

Tiếng cười của ông ta chưa hết thì điện thoại lại rung lên một lần nữa.



Đột nhiên Dương Nhân cúi đầu thì thấy phần ghi chép trên trên điện thoại.

"Đây là..."

Khi thấy tên của tờ giấy ghi chép thì Dương Nhân hơi do dự.

Ông ta có thể không quan tâm đến giám đốc Trần nhưng công ty này, sức ảnh hưởng của công ty này rất lớn! "Khụ, Tổng giám đốc Trương, làm sao ông có thời gian gọi ddienj thoại cho tôi vậy?"

"Hiếm khi tôi thấy ông rảnh như vậy, hay là chúng ta đi đến câu lạc bộ làn trước vui chơi đi?"

Sau khi nhận cuộc điện thoại thì Dương Nhân cố ý nói đùa trò chuyện vui vẻ.

"Không đi câu lạc bộ, Tổng giám đốc Dương, sản phẩm mà bên ông cung cấp cho tôi có chất lượng không đảm bảo, nó đã tạo ra cho chúng tôi rất nhiều tổn thất."

"Cho nên bây giờ tôi muốn gọi điện cho ông để giải trừ hợp đồng, hơn nữa chúng tôi sẽ chuyển chuyện này cho tòa án xử lý, rất nhanh công ty các ông sẽ nhận được giấy mời triệu tập của tòa án"

Tổng giám đốc TRương nói xong thì không do dự cúp điện thoại.

Dương Nhân trợn to hai mắt, bỗng nhiên trong lòng ông ta sinh ra một cảm giác...

Kể cả Tổng giám đốc Trương hay là giám đốc Trần nói giống y hệt nhau, và hình như họ đang nói theo lời của người khác.

Nhưng mà, ai có quyền lực lớn như vậy, có thể khống chế được những người này? "Cậu..."

Dương Nhân chậm rãi để điện thoại di động xuống, ông ta nhìn về phía thanh niên một lần nữa.

Chẳng qua bây giờ anh mắt của Dương Nhân hiện lên sự ngưng động.

"A lô...Giám đốc Lưu..."

Bây giờ Dương Nhân còn ăn nói khép nép hơn vì giám đốc Lưu còn có quyền lực hơn giám đốc Trương rất nhiều! Hơn nữa trong lân hợp tác này, Xí nghiệm Dương Thị đang rơi vào thế yếu.

"Chúng ta hủy bỏ hợp đồng đi."

Giám đốc Lưu nói một câu rất đơn giản, sau khi ông nói xong thì cúp điện thoại.

"Đẹt"

Dương Nhân trợn to hai mắt, ddienj thoại trong ty ông ta rơi xuống mặt bàn làm việc.

Chưa đầy một phút, các công ty đã từng chơi với Xí nghiệp Dương Thị, bây giờ lại rối rít phản bội bọn họ và hoàn toàn ủng hộ Bất động sản Tô Thịnh.

Không chỉ có thế, ba đối tắc lơn trực tiếp hủy bỏ hợp đồng với bọn họ, chuyện này làm sao xảy ra trong một lúc được? Chắc cahwns sau lưng bọn họ có một người sai bảo bọn họ? Nhưng mà rốt cuộc người này là ai, người nào mà có nhiều quyền lực lớn như vậy, có thể sai bảo những người này kết thúc hợp đồng với ông ta trong một thời gian ngắn như này.

'Ring! Ring!"

Ngay sau đó, điện thoại của Dương Nhân lại bắt đầu vang lên.

"Tổng giám đốc Dương tôi nghĩ kĩ rồi, chúng ta hủy bỏ hợp đồng đi."

"Tổng giám đốc Dương, do chất lượng của anh không được đẹp và đạt chất lượng, nên anh hợp tác với người khác đi"

"Tổng giám đốc Dương, xin lỗi ông."

Trong một phút ngắn ngủi Dương Nhân đã nhận được gần năm cuộc điện thoại.

Mà người sau gọi đến thân phận còn cao hơn người trước, quyền lực còn lớn mạnh hơn người đẳng trước.

Hơn nữa, ngay cả nhóm và công mà bọn họ đang định hợp tác cũng phái người đến báo việc hủy hợp đồng với bọn họ.

Cả người Dương Nhân như bị điện giật, ông ta cầm điện thoại di động trong tay rồi yếu ớt buông xuống thả lỏng cơ thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK