Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3003

Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều đứng dậy, trợn mắt nhìn Cao Phong. Cao Phong quay lại nhìn mọi người, vẫn không nói một lời, xoay người đi ra ngoài. Anh thật sự không muốn cãi cọ với đám người này thêm một giây phút nào nữa. Thật là vô nghĩa.

“Đồ vong ơn bội nghĩa! Tiểu nhân hèn hạ!”

“Còn không bằng Cao Anh Hạo đâu, đúng là hạng tiểu nhân!”

“Dưới sự dẫn dắt của mày, sớm muộn gì nhà họ Cao cũng sẽ diệt vong!”

Mọi người đều nghiến răng nghiến lợi, vô cùng phẫn nộ. Lâm Vạn Quân nhíu mày nói: “Cậu Phong không muốn nói, các ông cho rằng cậu chủ không biết sao? Ông, một năm tham nhũng 560 tỷ cho cháu trai ông đi đánh bạc ở Macau đúng không?” Đây là nói với lão già ban đầu. Lão già trợn tròn mắt, sau đó đỏ mặt, lập tức ngậm miệng.

“Còn ông nữa, lợi dụng tài nguyên của nhà họ Cao kiếm tiền phi pháp, thậm chí giành cả mối làm ăn của nhà họ Cao, một năm cũng kiếm được 160 tỷ ấy nhỉ?”

“Ông đừng nhìn ông ta, bốn tháng trước, một dự án ông đã nuốt chửng 60 tỷ của nhà họ Cao.”

“Còn ông, năm ngoái tham nhũng 800 tỷ!”

“Cả ông nữa, 352 tỷ!”

Lâm Vạn Quân cười lạnh chỉ ra từng người một. Cả đám vốn còn phẫn nộ, bây giờ đều thành thật ngậm miệng.

“Đừng tưởng cậu chủ không biết, thực tế cậu chủ đều biết rõ ràng. Chẳng qua cậu chủ không muốn so đo, đã cho các ông một cơ hội, các ông tốt nhất hãy trân trọng đi. Bằng không, các ông sẽ không có cơ hội hối hận đâu.” Lâm Vạn Quân hừ lạnh, đi theo Cao Phong rời khỏi phòng họp.

Chờ Cao Phong và Lâm Vạn Quân đều rời khỏi phòng, cả đám đều xanh cả mặt. Không còn nhà họ Cao cho họ hút máu, họ lấy đâu ra để bảo vệ cuộc sống xa hoa của mình?

“Không được! Không thể để yên chuyện này!”

“Cao Kình Thiên không cho chúng ta đường sống, chẳng lẽ chúng ta lại nhịn?”

“Chúng ta làm thế này đi, liên lạc với cấp dưới ở các chi nhánh tiếp tục cuỗm một khoản tiền dưới danh nghĩa nhà họ Cao trước đã!”

“Có cơ hội chúng ta sẽ chống lại Cao Kình Thiên, còn không có cơ hội thì cuỗm tiền bỏ trốn!”

Một đám người càng nói càng hăng hái. Trong tình huống đã rơi vào đường cùng này, rất nhiều người sẽ lựa chọn đi đường tắt. Dù gì cũng không có kết cục tốt, chi bằng liều mạng một lần.

Nhưng lúc này họ đã quên mất một điều, liều mạng một lần chỉ có thể dùng trong trường hợp thực lực của hai bên chênh lệch không lớn. Một khi thực lực hai bên cách nhau quá xa thì cái gọi là liều mạng một lần chỉ là trò cười mà thôi.

Lâm Vạn Quân chậm rãi khép cửa phòng, nghe thấy tiếng xì xào bên trong, ánh mắt ông tràn đầy lạnh lẽo. Họ đã cho chúng cơ hội, nhưng có những kẻ lại không cần, thậm chí còn ném xuống đất giẫm đạp.

“Cậu Phong, chờ tôi với!” Lâm Vạn Quân kêu lên, vội vàng đuổi theo Cao Phong.

Cao Phong chắp tay sau lưng, trong lòng suy nghĩ chuyện khác nên không giảm tốc độ. Mấy trăm binh sĩ Phong Hạo đang chờ bên ngoài thấy Cao Phong không nói lời nào nên cũng im lặng. Họ chỉ cần chấp hành mệnh lệnh, khi không có mệnh lệnh thì đều án binh bất động.

Cao Phong chắp tay sau lưng đi qua trước mặt mọi người. Lâm Vạn Quân dừng bước, nhìn sĩ quan phụ tá dẫn đầu nhóm binh sĩ Phong Hạo. Sau đó, Lâm Vạn Quân nâng tay lên làm động tác cắt cổ. Sĩ quan phụ tá lập tức tỉnh táo, sau đó giơ tay ra hiệu, đi về phía văn phòng.

“Thế nào? Cứ làm như vậy sao?”

“Đúng! Cứ làm như vậy, dù sao đám nhân viên chi nhánh kia đều là người của chúng ta. Chẳng lẽ họ dám không nghe lời chúng ta?”

“Cao Kình Thiên, lần này tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là nước có thể lật thuyền!”

“Đi! Chúng ta quay về thôi, giữ liên lạc nhé!”

Mọi người cười lạnh, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Đùng!”

Bỗng nhiên, cửa phòng họp bị đá văng ra. Mấy trăm binh sĩ Phong Hạo cầm súng nối đuôi nhau bước vào phòng. Tiếng mở chốt đạn đồng thanh vang lên, gần trăm người trong phòng thoáng chốc sửng sốt. Chẳng phải Cao Kình Thiên nói là sẽ không giết họ, cho họ rời đi sao? Thế này là thế nào?

“Các cậu… Các cậu muốn làm gì?” Tên trung niên tuyên bố muốn đối phó với Cao Phong nuốt nước miếng nói.

“Giết người!” Sĩ quan phụ tá giơ nòng súng tối om, ngón tay đặt lên cò súng.

Tên trung niên như bị điện giật, lập tức quỳ xuống, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ. Đám người sau lưng ông ta thậm chí chen chúc té ngã, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Thủ đoạn của Cao Phong cay nghiệt đến mức này sao? Họ chẳng qua chỉ là người quản lý các chi nhánh kinh doanh của nhà họ Cao ở các thành phố khác, nơi nào từng thấy cảnh tượng như vậy? Họ chỉ biết mình cống hiến không ít cho nhà họ Cao, nhưng hiển nhiên họ đã quên, nhà họ Cao được như ngày nay còn nhờ những chiến sĩ thiết huyết như Cao Kim Thành vẫn luôn bảo vệ nhà họ Cao!

Giờ khắc này mới có người hiểu được đạo lý này. Song hiển nhiên đã muộn rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK