Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bravo!"

"Quá hay!”

Các cô gái đều không kìm lòng được cùng đứng dậy, vỗ tay liên tục, đồng thời lớn tiếng khen ngợi Cao Phong.

Không biết ai mở đèn màu trong đại sảnh, ánh đèn chớp nháy càng đẩy bầu không khí lên cao. Đa số mọi người đều đứng dậy, cùng hát theo tiết tấu của Cao Phong, hòa lẫn trong đó là tiếng hò hét của các cô gái và ánh đèn neon lấp lánh trên trần nhà, cùng với vô số ánh mắt cảm động.

Giờ phút này, đại sảnh đã biến thành hiện trường concert, mà Cao Phong chính là nhân vật chính của buổi concert hôm nay, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của vô số người.

Tất cả mọi người đều bị tiếng hát của anh chinh phục.

Cao Phong lại làm như không nghe thấy những tiếng hò hét chung quanh, cứ như thể chuyện này không liên quan gì tới mình.

Hát xong ca khúc này, nhạc đệm dần dần nhỏ xuống, mọi người vẫn còn dư vị tiếng ca vừa rồi.

Âm nhạc thật sự có sức ảnh hưởng rất lớn đối với con người, nếu không cũng sẽ không có biết bao người chi một khoản tiền lớn chỉ để mua một tấm vé đi concert của các ca sĩ.

Mặc dù Cao Phong không phải ngôi sao ca nhạc nào, nhưng sau khi hát xong ca khúc này, anh vẫn có thể chinh phục mọi người. Vô số ánh mắt sùng bái đều đổ dồn về phía Cao Phong, đương nhiên đa số là phái nữ.

Trong đám người này, chỉ có Đường Ngọc Diệp có cảm xúc sâu sắc nhất. Dù sao cô cũng là người học âm nhạc, thế nên cô hiểu biết âm nhạc hơn xa những người khác.

“Tôi hát xong rồi." Cao Phong nhẹ nhàng đặt micro xuống.

"Hay lắm!" Đường Ngọc Diệp vỗ tay đầu tiên. Những người khác cũng hoàn hồn lại, cùng vỗ tay theo Đường Ngọc Diệp. Ngay cả Kim Tuyết Ngọc và Lâm Đan Phượng cũng vỗ tay khen khợi từ tận đáy lòng. Cả đại sảnh vang vọng tiếng vỗ tay như sấm đánh.

Chỉ mình đám Lê Trọng Việt và Lâm Thiên Hùng là sắc mặt âm trầm, không nói một lời.

"Thêm một bài nữa! Thêm một bài nữa!” Có người lớn tiếng hô.

Nhưng Cao Phong lại khẽ lắc đầu, để micro sang một bên.

Thấy Cao Phong không muốn hát tiếp, mọi người đều hơi tiếc nuối, nhưng lại không dám nói thêm gì nữa. Suy cho cùng thì họ cũng chẳng thân quen gì với Cao Phong.

Tuy nhiên sau Cao Phong, không còn ai dám ca hát. Có một cao thủ ngang ngửa với ngôi sao ca nhạc hạng A ở đây thì ai còn dám múa rìu qua mắt thợ nữa?

Thế nên trận đấu karaoke coi như dừng lại ở đây.

Đám Lê Trọng Việt vốn định dùng cách này để Cao Phong mất mặt, ai dè Cao Phong chẳng những không mất mặt mà còn dùng một bài hát chinh phục mọi người, vậy thì chơi tiếp còn ý nghĩa gì nữa?

Thế nên có người bật một khúc nhạc nhẹ, mọi người lại bắt đầu trò chuyện với nhau.

Lê Trọng Việt cắn răng, càng nhìn Cao Phong càng khó chịu. Kế hoạch của anh ta luôn bị Cao Phong phá hủy hết lần này tới lần khác, điều đó khiến anh ta bực bội hết sức. Nhưng anh ta không tin, anh ta không tin mình không thể chơi xỏ một kẻ phế vật như Cao Phong.

Lê Trọng Việt cũng nghĩ tới chuyện chuốc rượu cho Cao Phong, làm cho anh ta uống say rồi lại bày trò khiến anh ta mất mặt. Nhưng người khác không biết, chẳng lẽ Cao Phong còn không biết truyền thuyết vua rượu ở quán bar Long Phi hay sao?

Cao Phong chính là nhân vật được mọi người gọi là vua rượu, đấu rượu với anh ta chẳng khác nào tự rước lấy nhục.

Nhưng bảo Lê Trọng Việt từ bỏ kế hoạch nhằm vào Cao Phong thì anh ta lại không cam lòng.

"Anh Lê, nghe nói cha anh mới tiếp nhận một dự án mới. Làm xong dự án này, chắc sẽ có không ít lợi nhuận đâu nhỉ?” Lâm Thiên Hùng bỗng nói.

Nghe Lâm Thiên Hùng nói vậy, mọi người lập tức đưa mắt nhìn Lê Trọng Việt. Công nhận là Cao Phong hát hay thật, nhưng hát hay lại không thể đổi lấy cơm ăn. Trong thế giới hiện thực, tiền tài mới là thứ quan trọng nhất. Lê Trọng Việt giàu có hơn Cao Phong, thế nên mọi người đương nhiên sẽ nịnh bợ anh ta. Mời đọc truyện trên truyen8 8.net

Lê Trọng Việt khen ngợi nhìn Lâm Thiên Hùng, tên chó săn này quả nhiên là không nuôi tốn cơm.

"Cũng tạm được. Làm xong dự án này chắc sẽ lợi nhuận khoảng 10 tỷ, tạm được thôi, bình thường." Lê Trọng Việt khiêm tốn nói, nhưng bất kể là giọng điệu hay biểu cảm đều tràn đầy ngạo mạn.

"Shhhh!"

Mọi người đồng loạt hít vào một hơi. Lợi nhuận 10 tỷ cơ à? 10 tỷ, bao nhiêu người làm việc quần quật cả đời cũng không kiếm nổi chừng ấy tiền, thế là nhà Lê Trọng Việt làm một dự án lại có thể kiếm được chừng ấy tiền ư?

Nghĩ đến đây, không ít người đều lặng lẽ xê dịch ghế ngồi của mình để có thể cách Lê Trọng Việt gần hơn một chút. Thậm chí có mấy cô gái nhìn Lê Trọng Việt bằng ánh mắt nóng bỏng.

"Anh Lê, khi nào mới kéo em một phen, cho em kiếm tiền với anh đi!" Lâm Thiên Hùng xoa tay, nói với vẻ mong chờ.

Lê Trọng Việt cười ngạo mạn: “Đó là đương nhiên. Dù sao cũng là bạn học cũ, tôi mà giúp được cậu thì sẽ không bỏ mặc cậu đâu!"

“Ôi chao, anh Lê hào phóng thế. Được làm bạn cùng lớp với anh Lê là phước đức của bọn em!”

"Ai chẳng biết anh Lê trọng tình trọng nghĩa, đối xử với chúng ta thì tốt khỏi phải nói!”

“Anh Lê thật trọng nghĩa, thế công việc của em..."

Chỉ thoáng chốc, Lê Trọng Việt đã bị mười mấy nam sinh vây quanh.

Rượu còn chưa được bưng lên bàn tiệc, nếu không chắc chắn họ sẽ mời rượu Lê Trọng Việt.

Được đám đông vây quanh như sao vây quanh trăng, Lê Trọng Việt không nhịn được lâng lâng cả người, thậm chí Đường Ngọc Diệp cũng không bị anh ta để mắt đến.

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Đúng lúc dự án này còn đang thiếu nhân lực, các cậu cứ tới công ty nhà tôi, trực tiếp báo tên tôi là được." Lê Trọng Việt nói thẳng, không từ chối bất cứ một người nào.

Thế là ánh mắt mọi người nhìn Lê Trọng Việt càng thêm nhiệt liệt, miệng nịnh hót liên hồi.

“Xí! Không biết công ty nhà anh ta dùng thủ đoạn gì giành được một dự án nhỏ ngoài rìa của công ty bất động sản Phong Mai, thế mà đã phấn khởi đến mức này rồi, đúng là thứ tiểu nhân đắc chí." Đường Ngọc Diệp liếc nhìn Lê Trọng Việt, không nhịn được khinh miệt một câu.

Nghe vậy, ánh mắt Cao Phong chợt hiện lên một chút nghiền ngẫm. Xem ra sức ảnh hưởng của công ty bất động sản Phong Mai ở thành phố Hà Nội này đã càng ngày càng lớn, thậm chí còn nắm giữ mạch máu kinh tế của thành phố Hà Nội, bất kể quyết định nào của công ty bất động sản Phong Mai cũng có thể quyết định sự hưng vong của một công ty nào đó ở Hà Nội.

Chẳng trách nhà họ Cao lại vội vã phái Cao Minh Trí đến đây, chắc hẳn cũng nhận thấy công ty bất động sản Phong Mai bị Cao Phong kinh doanh quá tốt nên mới phái người đến hái trái cây.

“À đúng rồi Cao Phong, tôi nghe nói anh không có việc làm, đúng không nhỉ?” Lê Trọng Việt bỗng nhìn về phía Cao Phong.

Lúc này, Lê Trọng Việt đã trở thành kẻ cầm đầu ở chỗ này, thế nên mọi người cũng nhìn về phía Cao Phong theo ánh mắt anh ta.

"Không có." Cao Phong thờ ơ đáp.

"Ha ha ha... Đàn ông đàn ang mà không có việc làm à? Chẳng lẽ ở nhà bám váy vợ?” Lâm Thiên Hùng khinh thường cười nhạo.

Lâm Thiên Hùng và Lê Trọng Việt vốn đã biết Cao Phong không có việc làm, bây giờ lại cố ý nhắc tới chuyện này, đương nhiên là để mọi người biết.

Quả nhiên, nghe thấy Lâm Thiên Hùng và Lê Trọng Việt kẻ xướng người họa, mọi người đều thoáng kinh ngạc, sau đó bĩnh môi khinh thường.

Cao Phong đã hơn hai mươi tuổi rồi, thế mà không chịu đi làm, ở nhà bám váy vợ á? Anh tưởng anh là con nhà giàu, không cần đi làm cũng có cả núi tiền tiêu không hết chắc?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK