Chương 637: Người thứ ba?
Hai người ngồi xổm trên mặt đất, Kim Tuyết Mai giúp Cao Phong lắp pin vào xe đồ chơi, sau đó đưa chiếc điều khiển từ xa cho Cao Phong.
Cao Phong có vẻ rất vui vẻ, cầm lấy điều khiển của chiếc xe đồ chơi, chạy lung tung trong nhà. “Cẩn thận một chút, đừng để xe đụng phải tường, hỏng đấy. Kim Tuyết Mai cầm lấy tay của Cao Phong rồi buông ra, cùng chơi với Cao Phong. “Tốt quá, tốt quá, Tuyết Mai thật là tốt” Cao Phong vừa vui vẻ chơi đồ chơi mới của mình, vừa lẩm bẩm trong miệng.
Hiếm khi trong căn nhà trọ ảm đạm này có không khí thoải mái được như thế.
Mấy ngày sau đó, thời gian rảnh của Kim Tuyết Mai cũng khá nhiều.
Có đôi khi Hứa Viễn Nam sẽ gọi cô đi tiếp khách cùng với mình.
Cô chỉ cần làm nhiều nhất là hai tiếng rồi có thể ra về, thời gian còn lại, Kim Tuyết Mai có thể toàn quyền sử dụng. Có lúc, cả một ngày trời, Hứa Viễn Nam cũng sẽ không bảo Kim Tuyết Mai đi làm gì cả.
Cho nên, hiện tại thời gian rảnh của Kim Tuyết Mai cũng khá nhiều, trên cơ bản là cô sẽ dùng cả ngày để chơi đùa và chăm sóc cho Cao Phong.
Sự cảnh giác trong lòng Kim Tuyết Mai đối với Hứa Viễn Nam cũng dần dần giảm bớt đi.
Ngày hôm đó, Kim Tuyết Mai lại đi tham dự tiệc với Hứa Viền Nam, sau đó cô trở về nhà. “Anh Phong, hôm nay thời tiết rất đẹp, em dẫn anh ra ngoài đi dạo có được không?” Kim Tuyết Mai cười hỏi Cao Phong. “Được chứ, anh thích lắm!” Cao Phong gật đầu không ngừng, cả ngày cứ phải quanh quẩn trong nhà, anh đã sắp chán đến điên lên rồi. “Anh muốn mang xe điều khiển từ xa sang quảng trường bên kia để chơi” Cao Phong cực kì yêu thích chiếc xe đồ chơi điều khiển từ xa này, cứ ôm chặt lấy nó trong ngực. “Được! Chúng ta tới quảng trường chơi!” Kim Tuyết Mai cười gật đầu đáp.
Không gian của căn phòng trọ này thực sự quá nhỏ, chiếc xe đồ chơi kia còn chưa chạy được bao xa đã đụng phải tường.
Điều này khiến Kim Tuyết Mai càng âm thầm quyết tâm hơn, đợi tháng này được phát tiền lương xong rồi, cô nhất định sẽ đổi một chỗ ở mới, có điều kiện sống tốt hơn một chút.
Một mình thôi thì không sao cả, nhưng Cao Phong ngày nào cũng phải thay những đứa trẻ của đảm người ở khu này nhận tội lỗi không thuộc về mình, khiến cho Kim Tuyết Mai cảm thấy rất khó chịu.
Hứa Viễn Nam đã nâng mức lương của cô lên ba mươi triệu, bây giờ cô đã nhận được mười triệu rồi.
Còn lại số tiền hai mươi triệu kia nữa, chắc chắn là có thể đi thuê căn nhà khác để ở.
Nhìn hai người Kim Tuyết Mai đi ra khỏi sân chung, mấy hộ gia đình khác ở quanh đó đều có vẻ hơi khó chịu.
Mấy ngày hôm nay Kim Tuyết Mai cứ ở bên cạnh Cao Phong, cho nên bọn họ muốn đổ tội cho Cao Phong cũng chẳng được.
Sau khi được ra ngoài, Cao Phong như một con ngựa bị mất dây cương, đón lấy ánh nắng mà chạy như bay. “Anh Phong, anh chậm lại chút đi, đi từ từ thôi!” Kim Tuyết Mai ở đằng sau không đuổi kịp, chỉ có thể cao giọng gọi với theo. “Tuyết Mai nhanh lên, anh muốn ra quảng trường chơi xe điều khiển từ xa.
Cao Phong ôm chiếc xe đồ chơi điều khiển từ xa, nhanh nhanh chóng chóng chạy về phía trước. "Két!"
Bỗng nhiên, một chiếc xe hơi màu đỏ đang lao tới với tốc độ cực nhanh đột ngột phanh gấp lại, dừng ngay sát trước mặt Cao Phong.
Cao Phong dừng chân lại theo bản năng, nhưng đầu gối anh vẫn va phải đầu chiếc xe hơi kia.
Kim Tuyết Mai trừng to hai mắt, vội vàng chạy tới. “Anh Phong, anh không sao chứ, anh Phong... Kim Tuyết Mai kiểm tra một lượt cơ thể Cao Phong từ trên xuống dưới, xác định anh không bị thương ở đâu rồi mới thở phào một hơi.
Kim Tuyết Mai hơi nhíu mày, nhìn chiếc xe hơi màu đỏ kia một chút, cuối cùng vẫn không nói gì cả, định dắt Cao
Phong rời đi. “Đứng lại!”
Nhưng mà, cửa chiếc xe màu đỏ kia lại đột nhiên bị người khác mở ra.
Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi bước xuống khỏi xe, quát lên một tiếng với hai người Kim Tuyết Mai. Ngay sau đó, ba cánh cửa còn lại cũng được mở ra, ba người phụ nữ cũng khoảng gần bốn mươi tuổi khác bước xuống khỏi xe. Người phụ nữ hơn buổi mươi tuổi kia nhìn thấy Kim Tuyết Mai xong, bèn lấy điện thoại di động của mình ra kiểm tra lại một chút, sau đó hừ lạnh một tiếng, đi về phía Kim Tuyết Mai.
Sau lưng bà ta, ba người phụ nữ kia cũng nở nụ cười lạnh lùng đi theo.
Người đàn bà cầm đầu này có dáng người mập mạp, mặc một bộ quần áo màu đỏ chót, đeo vàng đeo bạc, nhìn qua có vẻ rất giàu có.
Nhìn thấy ba người phụ nữ với vẻ mặt khó coi đi về phía mình, Cao Phong vô thức lùi ra sau một bước, núp sau lưng Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai hơi nhíu mày, che chắn cho Cao Phong sau lưng mình, nói: “Chuyện vừa rồi cũng không thể trách chúng tôi được, là do các bà lái xe quá nhanh” “Nhưng chúng tôi đụng phải xe của bà, nên chúng tôi xin lỗi bà.”
Giọng điệu Kim Tuyết Mai rất nhẹ nhàng khiêm tốn, nhưng dường như người phụ nữ mặc đồ màu đỏ kia lại không nghe được lời cô nói. “Cô là Kim Tuyết Mai?” Người phụ nữ mặc đồ đỏ hỏi. “Bà là?” Trong lòng Kim Tuyết Mai cảm thấy hơi lo lắng, sao người phụ nữ này lại biết tên của cô? “Tên tôi là Lâm Hương Lan. Người phụ nữ đó cười lạnh, đáp.
Nhìn thấy Kim Tuyết Mai như thế này, ba người phụ nữ phía sau bà ta lập tức vây hai người Kim Tuyết Mai lại. “Tôi không biết bà... Kim Tuyết Mai kéo Cao Phong lui về phía sau một bước. “Ha ha, không sao cả, ngay bây giờ cô sẽ biết tôi là ai thôi”
Lâm Hương Lan vừa nói xong thì đột nhiên giơ cánh tay lên, tát một cái lên mặt Kim Tuyết Mai. “Bốp!” một tiếng giòn giã vang lên, cái tát này đáp chính xác lên mặt Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai ngây người ra, căn bản là cô đang không biết đang có chuyện gì xảy ra, cho nên cảm thấy rất là tức giận. “Bà làm cái gì vậy hả, bà không được phép đánh Tuyết Mai!"
Cao Phong nhìn thấy hoàn cảnh này, không hề sợ hãi một chút nào, tiến lên muốn đẩy Lâm Hương Lan ra. “Cái gì hả đồ đần!”
Lâm Hương Lan hất tay Cao Phong ra, xe điều khiển từ xa cũng bị bà ta hất rơi xuống đất. “Cạch cạch.
Xe điều khiển từ xa rơi xuống đất, một cái bánh xe bị rụng ra.
Cao Phong rất đau lòng, vội vàng ngồi xổm xuống đất định nhặt lên. “Cạch! Rắc rắc!”
Nhưng mà, tay Cao Phong còn chưa chạm tới cái xe điều khiển từ xa kia, Lâm Hương Lan đã đột nhiên tiến lên một bước, hung hăng giảm lên chiếc xe đồ chơi.
Đế giày cao gót sắc nhọn kia giẫm một cái, làm chiếc xe đồ chơi gãy thành hai nửa. “Xe đồ chơi của tôi, xe đồ chơi.
Cao Phong nhìn thấy như vậy thì òa lên khóc. "Hừ đồ ngu đần, kéo nó ra cho tôi!” Lâm Hương Lan mắng một câu. “Vâng ạ, chị Lan!” Ba người đàn bà kia cũng tiến lên, muốn kéo Cao Phong đi. “Các người làm cái gì vậy, buông anh ấy ra đi, tôi với các người không thù không oán gì, tại sao mấy người lại làm thế này chứ?”
Kim Tuyết Mai đẩy một người phụ nữ ra, cẩn thận bảo vệ Cao Phong trong vòng tay của mình. “Bà trả chiếc xe đồ chơi kia cho tôi, đó là đồ Tuyết Mai đưa cho tôi, bà trả lại cho tôi!” Hai tay Cao Phong ôm lấy hai phần gãy vỡ của chiếc xe điều khiển từ xa, khóc nấc lên.
Trên mặt Kim Tuyết Mai hằn lên dấu bàn tay đỏ chót, cô ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Lâm Hương Lan. “Làm sao? Cảm thấy bà đây đánh nhầm người à?” “Để bà đây nói cho cô biết, Hứa Viễn Nam là chồng của tôi! Bây giờ cô nghĩ lại xem bà đây có đánh sai người không?"
Lâm Hương Lan từ trên cao nhìn xuống Kim Tuyết Mai đang ngồi dưới đất, cười lạnh một cái nói.
Kim Tuyết Mai nghe vậy thì sững ra, Lâm Hương Lan này lại chính là vợ của Hứa Viễn Nam.
Chỉ có điều là, làm vợ của ông chủ thì có thể tùy tiện đánh người sao? “Tôi chẳng cần biết bà là ai, tôi không làm sai cái gì cả, sao tự dưng bà lại muốn đánh tôi?” Kim Tuyết Mai cắn môi hỏi. “Mẹ nó lại còn dám lý luận với bà đây à?” Lâm Hương Lan tiến lên một bước, chỉ vào mặt Kim Tuyết Mai mà mắng: “Tôi còn đang khó hiểu tại sao mấy ngày nay Hứa Viễn Nam lại ít về nhà như vậy, thì ra đều là do cái thứ đi điểm, làm kẻ thứ ba như cô dụ dỗ!” “Nếu không phải tôi phải người đi theo dõi hai người, thì chưa chắc đã tra ra một con đĩ như thế này đâu!” “Nói đi! Mỗi ngày cô đều đi theo chồng của bà đây để làm cái gì? Cô quyến rũ chồng của tôi, tôi đánh cô là sai à?” Lâm Hương Lan càng nói càng tức, lại định giơ tay tát thêm một cái nữa lên mặt Kim Tuyết Mai.