Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1410

“Xem ra lần này dòng tộc nhà họ Nam Phương tìm đúng người rồi, người kia thì sao?”

Hoàng Phủ Thiên Hồng hơi híp mắt hỏi.

“Người kia, chính là cậu thanh niên tên Mộ Dung Hạo.”

“Chính là vị tán nhân võ giả mặc hắc y phục.”

Miêu Chính Vũ lại nói.

Hoàng Phủ Thiên Hồng khẽ gật đầu, mà gia chủ họ Chương và gia chủ họ Hướng thì liếc mắt nhìn nhau, cũng đều khẽ gật đầu.

“Nước cờ kia của Mộ Dung Hạo, chung quy vẫn cho tôi một loại cảm giác quen thuộc.”

Gia chủ họ Hướng khẽ nhíu mày lẩm bẩm.

“Một đường võ đạo, đều được truyền thừa từ thuở sơ khai của Việt Nam, có chỗ tương tự cũng chẳng lạ gì”

“Dù cho họ lợi hại thế nào, nhưng khi đối mặt với ba đại thế gia chúng ta, cũng chỉ có đứng sang bên cạnh mà thôi.”

Gia chủ họ Chương cười nhạt một tiếng, không hề để ý nói ra.

Ông ta nói lời này, không phải là vô lễ, cũng không phải là xem thường người khác, mà chỉ đơn giản là đang trình bày sự thật.

Hơn nữa chuyện này, còn là sự thật mà cả thành phố Hòa Bình đều công nhận.

Bất luận kẻ nào cũng đều không thể khiêu khích quyền uy của ba dòng họ võ thuật lớn, cho dù có là người phương nào cũng không thể! “Ngược lại tôi cảm thấy, hội thí võ thuật năm nay, nhất định sẽ cực kỳ thú vị.”

Hoàng Phủ Thiên Hồng khẽ đưa tay vuốt vuốt cái cảm, sau đó đứng dậy rời đi.

Sau buổi cơm tối, các võ giả từng người trở về phòng nghỉ ngơi.

Cao Phong cùng Nam Phương Minh Nguyệt cũng trở về phòng của mình.

Mà buổi tối hôm nay, sau khi đã về đến phòng, cả hai người đều có chút xấu hổ.

Thời điểm hôm qua, hai người chỉ rửa mặt sơ sơ, không tắm rửa đã trực tiếp đi ngủ.

Nhưng ngày hôm qua họ không hề thực hiện hoạt động nào, cho nên vốn dĩ không bị đổ mồ hôi.

Còn hôm nay lại trải qua đối chiến luân phiên, quả thực trên người đã đổ mô hôi một chút, tình trạng này nếu không tắm rửa mà nói…

đi ngủ cũng chẳng thoải mái được.

Nhưng nếu đi tắm rửa mà nói…

chuyện kia có biết bao nhiêu xấu hố đây! “Cái đó…”

Nam Phương Minh Nguyệt liếc nhìn Cao Phong, có chút muốn nói lại thôi.

Nếu là lúc trước, Nam Phương Minh Nguyệt khẳng định đã dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với Cao Phong, nhưng hiện tại, cô ta căn bản không ra lệnh nối.

“Không sao đâu, em cứ tắm rửa đi, lát nữa anh sẽ tới chỗ Nam Phương Hòa Trạch dội nước qua là được rồi.”

Cao Phong nhàn nhạt khoát tay, không để tâm chút nào mà bảo cô ta.

“Chuyện nảy, phù hợp không?”

Nam Phương Minh Nguyệt có chút do dự.

“Không sao mà, em cứ tắm đi.”

Sau khi nói xong, Cao Phong liên xoay người rời khỏi phòng.

Nam Phương Minh Nguyệt dõi theo bóng lưng Cao Phong, có chút muốn nói lại thôi, đúng là vẫn không nói được gì.

Khi Cao Phong đã rời khỏi đó, anh liền đi thẳng tới chỗ gian phòng của Nam Phương Hòa Trạch bên kia.

Lúc đi ngang qua một căn phòng nào đó, anh còn nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng rống giận dữ.

“Ông nội, ông phải báo thù cho cháu!”

Âm thanh nghiến răng nghiến lợi truyên đến, lúc này Cao Phong đã nghe được rôi, đây chính là thanh âm của Hứa Vĩnh Hạo.

“Tranh bá tái thượng, dù cho thắng hay bại cũng không thể lén báo thù, quy củ này cháu nên biết chứ?”

“Hiện tại ông chỉ hi vọng Hướng Hạo Nam của họ Hướng có giao hảo cùng chúng ta sẽ có thế giúp cháu bỏ được cái tật khẩu nghiệp này.”

Lại truyền đến giọng nói của ông cụ Huỳnh.

Cao Phong chậm rãi cất bước đi qua, nhớ kỹ cái tên Hướng Hạo Nam nọ, chuẩn bị trở về tìm Nam Phương Minh Nguyệt để hỏi một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK