Mục lục
Rể Quý Rể Hiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1493

“Nếu không nghỉ ngơi tốt, chắc chắn sẽ để lại rất nhiều di chứng.”

Một bác sĩ nản lòng.

Hoàng Phủ Thiên Hồng và một số người khác cũng lên tiếng thuyết phục Cao Phong nên nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng, Cao Phong không nghe.

Ở đây đã lãng phí quá nhiều thời gian, cuối cùng cũng đợi được, anh ấy không muốn đợi thêm nữa.

“Cao Vũ, mặt nạ của anh.”

Nam Phương Minh Nguyệt bước tới, câm mặt nạ của Cao Phong trong tay.

Cao Phong dừng lại, vươn tay nhận lấy.

Nhưng khi Cao Phong dừng một chút, duỗi tay liền phải lấy qua đi.

Nhưng chờ Cao Phong duỗi tay ra, Nam Phương Minh Nguyệt lại thu bàn tay nhỏ bé lại.

“Có thể…

Tặng cho tôi sao?”

Giọng Nam Phương Minh Nguyệt rất thấp.

Giờ phút này, khi Nam Phương Minh Nguyệt đối mặt với Cao Phong, cô ta không còn chút kiêu ngạo nào nữa, ánh mắt khẩn cầu, thái độ có chút khiêm tốn.

Hơi.

“Tôi vẫn còn dùng nó.”

Cao Phong do dự vài giây, sau đó anh đau lòng, vươn tay nhận lấy mặt nạ, bỏ vào túi, xong lại bước ra ngoài.

Nam Phương Minh Nguyệt sững sờ ở chỗ cũ, ngu ngốc nhìn lòng bàn tay.

Rốt cuộc cô ta vẫn không đủ tư cách để anh thay lòng.

“Thu xếp đi tàu khách, tôi vê ngay”

Cao Phong bỏ ngoài tai lời nói của mọi người, bước thẳng ra cửa.

“Cái này…”

Hoàng Phủ Thiên Hồng do dự, nhưng vẫn không dám khuyên can.

Cao Phong lúc này là bá chủ thị trấn Biển Đông, địa vị kia so với bất luận người nào trong bọn họ cũng đều cao.

Tàu chở khách sẽ không vì một người nào đó khởi động, nhưng Cao Phong thân là bá chủ thị trấn Biển Đông, hoàn toàn có sức mạnh này.

Cao Phong vừa mở cửa đã thấy vô số người ở bên ngoài.

Trước mặt những người này, còn lại một bóng người đang quỳ một gối đối diện với cửa phòng.

Người đó là Huỳnh Vĩnh Hạo.

Nhìn thấy Cao Phong đi ra, mọi người sửng sốt, sau đó nhanh chóng vây quanh.

Mà Huỳnh Vĩnh Hạo cũng ngẩng đầu lên, mặt mang vẻ hổ thẹn Cao Phong.

Huỳnh Vĩnh Hạo lúc này quỳ một gối xuống đất, trên lưng có bó gai, cong tay về phía Cao Phong.

“Anh Vũ, tôi sai rồi!”

“Những việc xảy ra vào buổi tối hôm đó, đều là do tôi làm, xin cậu trừng phạt!”

Giọng nói Huỳnh Vĩnh Hạo đầy sự nghiêm túc mà nói, và Sau đó cúi xuống.

Cao Phong hơi hơi xua tay tỏ vẻ không có việc gì, sau đó trực tiếp bước đi, để mặc mọi người nhìn nhau.

“Đêm nay các người cũng về đi.”

Cao Phong trước khi rời đi một câu nói như vậy.

“Vâng!”

Mọi người đồng thanh đáp lại.

Những người vốn định ngày mai trở về, bởi vì lời nói của Cao Phong mà họ ngay lập tức bắt đầu trở về qua đêm.

Đây là sức mạnh của bá chủ, và đây cũng là sức nặng lời nói của Cao Phong.

Đó là Hoàng Phủ Đao Hàn, người đã ba lần liên tiếp làm lãnh chúa, chỉ sợ ai cũng sẽ không đạt đến độ cao này.

Rất nhanh, Cao Phong đã bước lên tàu chở khách, anh đứng ở boong tàu phía trước.

Chuyến đi đến thị trấn Biển Đông đã kết thúc, và cũng đã đến lúc tạm biệt mọi thứ ở nơi đây.

Cao Phong chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Nam Phương Minh Nguyệt trên bờ, anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK