“Chủ công!”
Khương Bồng Cơ nói với vẻ rất vô tội: “Ta chỉ lo cho sức khỏe của huynh thôi mà.”
Vệ Từ: “...”
Kiếp trước còn có tận hai đứa trẻ, có gì mà phải lo lắng chứ!
Đừng thấy Vệ Từ thản nhiên, nhưng thực tế thì anh đã phải dồn toàn lực để khắc chế mình.
Anh nói: “Sáng mai còn rất nhiều việc cần phải xử lý, chủ công nên nghỉ ngơi sớm để giữ vững tinh thần.”
Khương Bồng Cơ thầm đảo mắt một vòng.
Có lúc, cô thật sự hy vọng mình không phải cái gì mà Quân đoàn trưởng vớ vẩn kia, không cần tuân thủ hàng vạn quy tắc của Liên Bang.
Mỹ vị gần trong gang tấc, chỉ cần há miệng là có thể tận hưởng, nhưng hết lần này đến lần khác đều vì mấy thứ nguyên tắc kia mà không thể ra tay.
“Ừ, ngủ!”
Cô cảm thấy...
Có khi không đợi được đến khi Vệ Từ “nín” đến mức bị bệnh, cô đã phá vỡ nguyên tắc của mình rồi.
Một đêm yên bình không mộng mị, Khương Bồng Cơ lén lén lút lút cõng gùi văn thư trở về hậu viện của phủ nha, giả vờ vừa mới thức giấc, gọi thị nữ đến rửa mặt, chải đầu, thay quần áo. Cô vừa ăn sáng vừa mở livestream, màn hình tràn ngập lời “chào buổi sáng”.
Khương Bồng Cơ đẩy cửa ra, những tia nắng óng ánh rải trên nền đất, phủ lên người cô, khiến lòng người cảm thấy thật thoải mái.
“Được rồi, tiếp tục bận rộn, cố gắng tranh thủ cho xong để còn nghỉ Tết nào!”
Khương Bồng Cơ tự cổ vũ bản thân, văn võ dưới trướng chẳng hứng thú lắm, nhưng Hàn Úc, Tạ Tắc và Tần Cung lại trịnh trọng hưởng ứng “Vâng”.
Ha ha...
Nghỉ Tết ư?
Không hề có khái niệm này!
Đám cáo già Phong Chân, Dương Tư đều rũ mặt xuống, có vẻ như ngủ không đủ giấc, dùng thận quá độ, miệng ngáp liên tục.
Kỳ Quan Nhượng cũng trưng ra khuôn mặt với hai vành mắt đen như gấu trúc, nhưng anh ta có quạt, lúc ngáp còn có quạt che đi nửa khuôn mặt.
Hai người Phong Cẩn và Từ Kha cũng luôn miệng kêu khổ.
Cho dù về làm việc ở hậu phương nhưng nhiệm vụ của họ vẫn không hề nhẹ nhàng gì, không chỉ phải duy trì tiếp tế, tiếp viện cho chiến trường mà còn phải lo việc sửa sang, xây dựng trị địa nữa. Vất vả lắm mới đưa mọi thứ vào quỹ đạo, không ngờ khi chủ công khải hoàn trở về, bọn họ lại tiếp tục bị chôn sống trong đống công việc. Vietwriter.vn
Mà...
Chủ công không thể ăn Tết ở ngoài được sao, còn quay về làm gì?
Ánh mắt Từ Kha trầm lặng, cậu đã đi theo chủ công gần mười năm, từ năm xảy ra trận động đất ở Đông Khánh đến nay, cậu chưa từng hưởng thụ mùi vị của kỳ nghỉ đón Tết. Người người nhà nhà đoàn viên, đón giao thừa, một nhà sum họp, còn cậu chỉ có thể vội vã ăn hai bát cơm rồi lại tiếp tục bận rộn.
Phì!
Đón Tết cái gì, không hề có khái niệm này!
Chỉ có những kẻ không rõ chuyện như Hàn Úc, Tạ Tắc và Tần Cung mới hí hửng chờ đợi.
Những chư hầu khác đều chọn mùa xuân và thu để luyện binh, còn Khương Bồng Cơ lại khác, cô luyện binh vào mùa hạ và đông.
Hai mùa này, trên dưới quân doanh không ai nghỉ ngơi cả, binh lính sẽ tiến vào cường độ luyện tập cao nhất.
Hai võ tướng mới là Tạ Tắc và Tần Cung có thể nhân cơ hội này để tìm hiểu thêm về chế độ quân doanh xa lạ ấy, về sau sẽ tiện hơn trong việc tiếp quản binh lính.
Đón Tết ở Hoàn Châu xong, Tần Cung phải dẫn binh đến quận Chiết, đóng quân luyện binh một thời gian dài ở đây.
Dựa theo tình hình hiện giờ, lúc Khương Bồng Cơ đánh Hoàng Tung, tất nhiên cô phải điều động quân ở quận Chiết và quận Hỗ.
Nhiệm vụ lần này của Tần Cung rất nặng nề, hắn phải bỏ ra nhiều công sức để chuẩn bị sẵn sàng.
Giao thừa đến gần, Hoàn Châu cũng dần cảm nhận được hương vị ngày Tết, nhà nào cũng treo đèn lồng đỏ trước cửa.
Không khí náo nhiệt này khiến mùa đông lạnh giá cũng trở nên ấm áp.
Học sinh ở thư viện Kim Lân mặc đồng phục màu xanh trắng, bên ngoài khoác áo giữ ấm màu đỏ tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn vì gió lạnh mà ửng hồng.
“Phụ thân, sao người lại tới đây?”
Mặc dù Phong Nghi mặc khá dày nhưng do vóc người đã dần dần phát triển nên đã ra dáng quý công tử, trông bề ngoài không mập mạp hay khó nhìn.