Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1761PHONG DU XUẤT HIỆN

Gây ra chuyện mất mặt như vậy, lúc này khát vọng sống của Phong Giác phát huy mạnh mẽ.



Anh ta chỉ thiếu nước vỗ ngực giải thích với hai huynh trưởng rằng anh ta không có một chút xíu xiu tình yêu nam nữ nào với Khương Bồng Cơ.



Đừng nói là anh ta, Phong Giác trong mơ cũng chỉ coi Khương thị thành quân chủ và bạn thân thôi đó.



Cho dù là Khương thị trong mơ hay là Lan Đình Công ngoài đời, hai người đều là cường giả đáng được người ta tôn kính. Anh ta chỉ biết thưởng thức và hướng tới cường giả, chứ không biết dùng tình yêu nam nữ nhỏ bé để khinh nhờn. Cho dù cảnh trong mơ rất vụn vặt, nhưng Phong Giác cảm thấy bản thân trong mơ coi Khương thị là bạn thân và thần linh duy nhất, quỳ bái còn không kịp, làm sao có thể sinh ra ý nghĩ xằng bậy, phàm phu tục tử như thế?



Trên đời này chắc không có người đàn ông nào có gan yêu đương, sinh con dưỡng cái với cô đâu nhỉ?



Phong Giác khẳng định như vậy mới miễn cưỡng trấn an được hai vị huynh trưởng.



Phong Cẩn nói luôn: “Sau này có cơ hội, vi huynh sẽ tiến cử đệ với chủ công, nhưng đệ đừng phụ lòng mong đợi của vi huynh.”



“Hôm nay khó có dịp gặp mặt, bên ngoài lại náo nhiệt như thế, không nói mấy chuyện nghiêm túc này nữa.” Thấy sắc mặt Phong Giác không ổn cho lắm, Phong Khuê nhân cơ hội chuyển chủ đề khác: “Hoài Du, mới vừa rồi, vi huynh nhìn thấy Trường Sinh cùng với tên nhóc nhà Phong Tử Thực ở dưới lầu đấy, đệ có biết không?”



Em trai nhà mình không chỉ là một tên lén lút cưng chiều em trai mà còn là một tên chiều con gái.



Trường Sinh là do Phong Cẩn nuôi lớn lên, sau khi đích tử sinh ra lại không thấy anh thân thiết như thế.



Nhoáng cái đã nhiều năm như vậy, đứa nhỏ cũng sắp thành gia lập thất rồi.



Lần này đến lượt Phong Cẩn thối mặt, anh nói: “Con gái lớn không giữ được, hôn cũng đính rồi, kệ chúng nó đi.”



Phong Khuê cười nói: “Tuy Phong Tử Thực không được tốt lắm, nhưng đứa con trai độc nhất này lại vô cùng tốt.”



Dù xuất thân, gia thế kém một chút, nhưng cậu có thể thật lòng đối tốt với Trường Sinh, trưởng bối cũng không có gì để nói.



Ngoại trừ dòng chính Phong thị có yêu cầu cao về xuất thân và gia thế, còn những chi thứ khác lại yêu cầu về nhân phẩm, tướng mạo và tài hoa học thức.



Không biết Phong Cẩn nghĩ đến chuyện gì, khóe môi cong lên: “Cũng đúng.”



Phong Giác nói: “Đại ca có điều không biết, đứa nhỏ nhà Phong Tử Thực thật thú vị, vô cùng hợp sở thích với tiểu đệ.”



Phong Khuê: “...”



Em trai út còn chưa nói xong thì anh ta đã nghĩ xa xôi.



Có thể làm cho tên trẻ trâu Phong Giác này nói hợp sở thích, Phong Nghi có thể là chính nhân quân tử sao?



Phong Giác bổ sung: “Mới vừa rồi, tên nhóc kia đã hứa một câu với Trường Sinh, nếu Phong Tử Thực biết được, e là sẽ tức điên lên mất.”



Phong Khuê hỏi theo: “Hứa cái gì vậy?”



Phong Giác trả lời: “Không biết Trường Sinh nói gì với bằng hữu, tên nhóc Phong gia đứng bên cạnh liền nói nếu sau này hai đứa có con, nam thì theo họ cha, nữ thì theo họ mẹ. Mấy năm nay ngoại trừ nữ hộ hoặc là ở rể, thì không có ai lại cho đứa nhỏ mang họ mẹ cả.”



Tuy nói là để con gái theo họ mẹ nhưng người ngoài cũng sẽ nói ra nói vào, nói Phong Nghi có ý định với cao ở rể.



Phong Cẩn nói: “Mấy đứa nhóc không biết trời cao đất rộng! Tuy rằng hiện tại nếp sống đã thoáng hơn, nam nữ ở chung cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng chưa kết hôn đã bàn chuyện này, hai đứa cũng không biết xấu hổ. Không biết Trường Sinh nghe được ở đâu chuyện ‘song hộ’ nên nói với Dung Lễ, sau này thành hôn nó cũng muốn một hộ độc lập, sau đó còn nói làm chủ hộ một thân một mình thì không thú vị, nên Dung Lễ đồng ý cho con gái theo họ mẹ...”



Mấu chốt là anh còn chưa gả con gái đâu, hai đứa nhóc vô liêm sỉ này đã thương lượng ngày sau sinh nam sinh nữ, đứa nhỏ họ gì rồi...



Phong Cẩn không khỏi ngẫm lại, giáo dục nhà mình sai ở điểm nào, vì sao lại dạy dỗ ra một đứa con gái lớn mật như vậy.



Phong Khuê cười nói: “Trẻ nhỏ nói không tính.”



Rất hiển nhiên, Phong Khuê không coi chuyện này là thật, ngược lại chỉ thấy đó là một chuyện thú vị.



Không biết rằng, hai tên nhóc kia lại coi là thật.



Phong Nghi là một người huynh đệ trọng nghĩa khí, cậu không thể để tên nhóc xui xẻo Tôn Lan chiến đấu một mình, cho nên luôn lên tiếng ủng hộ.



Là một học trò được thư viện Kim Lân dạy dỗ, Phong Nghi cũng không còn tật xấu như khinh thường nữ giới hoặc là cố chấp với hương hỏa như bên ngoài.



Dù sao, hoàn cảnh trưởng thành của bọn họ tương đối khép kín, thư viện ngăn cách sự ăn mòn tư tưởng của bên ngoài đối với bọn họ.



Thư viện Kim Lân dạy cái gì, bọn họ học được cái đó.



Đúng lúc Trường Sinh lên tiếng vui đùa với cậu, nên cậu mới thuận thế đáp ứng.



Nhưng mà vẫn có phần nói trước bước không qua.



Chi nhà cậu hương khói gian nan, nếu ngày sau chỉ có một đứa con gái, nói không chừng con gái vẫn phải sửa về họ “Phong*”.




* Họ “Phong” của Phong Nghi và họ “Phong” của Trường Sinh viết khác nhau, ý nghĩa khác nhau.



Tuổi Phong Nghi không lớn, nhưng tư tưởng lại rất trưởng thành, lời hứa cậu đã nói ra nhất định có thể làm được.



Trường Sinh cười bổ nhào lên người cậu: “Nếu thật là như vậy thì ta lời to rồi.”



Phong Nghi đỡ lấy cô bé: “Sao lại lời to?”



Trường Sinh nói: “Khi còn bé thật tinh mắt, lựa một cái trúng ngay binh sĩ tốt trong vạn người.”



Quý nữ sĩ tộc cùng tuổi đã bắt đầu bị gia trưởng ép hôn ép gả, nhưng cô bé rất may mắn, ngoại trừ hai năm Phong Nghi rời đi tùy quân thì mỗi ngày cô bé đều có thể nhìn thấy đối phương. Nếu không phải đã định sớm, không biết hiện giờ Phong Nghi đã về tay ai nữa.



Phong Nghi cũng nói: “Nếu nói như vậy, chắc ta là người may mắn nhất.”



Chờ hai thiếu niên sến sẩm xong, Phong Nghi nghênh đón khuôn mặt đen sì của cha mình.



“Tên bất hiếu nhà ngươi!”



Mặt Phong Chân phải nói là đen thui, nửa đường gặp được Phong Cẩn, nghe được tin con mình đồng ý cho cháu gái mang họ mẹ thì tâm trạng phải gọi là nhức hết cả trứng.



Phong Nghi nhảy lên tránh thoát công kích của cha mình.



“Vì sao phụ thân lại tức giận như vậy?”



Phong Chân hỏi cậu, lời Phong Cẩn nói có phải thật hay không, Phong Nghi không chút do dự gật đầu.



Phong Chân cắn răng nói: “Con thật sự có tiền đồ đấy!”



Phong Nghi không trả lời.



Phong Chân lại nói: “Con cũng không sợ sau này có người đâm chọc, mắng con là tên đi ở rể sao?”



“Miệng ở trên mặt người ta, sao nhi tử có thể quản được chứ?” Phong Nghi nói: “Chẳng lẽ... Phụ thân không đồng ý?”



Nào ai biết rằng sau này Phong Nghi làm ngôn quan, cậu không bắt bẻ người khác đã là cảm ơn trời đất lắm rồi, nào có ai dám lén nói xấu cậu?



Phong Chân chán nản.



Anh ta cũng không phải người cổ hủ, nếu có cháu trai thì cháu gái theo họ mẹ cũng không phải chuyện không thể chấp nhận.



Dù sao Phong thị là gia tộc lớn, nếu theo họ Phong, sau này kết hôn thì bối cảnh cũng càng thêm vững chắc.



Vấn đề là...



“Nhỡ chỉ có một đứa con gái thì làm sao bây giờ?”



Thân thể Phong Chân không tốt, Phong Nghi sinh ra cũng là thể yếu nhiều bệnh, khó nói trước phương diện con nối dòng có khó khăn gì hay không.



Phong Nghi cười nói: “Trường Sinh cũng không phải người không phân rõ phải trái, nếu chỉ có một đứa con gái thì sửa lại họ.”



Phong Chân: “...”



Trong đầu người trẻ tuổi bây giờ đều là cái gì vậy?



Phong Nghi lại nói: “Nếu phụ thân thật sự lo lắng hương khói gia tộc trăm năm sau, thì thừa dịp hiện giờ còn trẻ cùng mẫu thân sinh một đứa nữa đi.”



Mặt Phong Chân lập tức đen thui, hận không thể đập thằng con nhà mình một phát. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Có đứa con nào đùa giỡn cha như vậy không?



Cái thân thể rách nát này của anh ta sinh con dễ dàng như vậy sao, nếu dễ thì đâu chỉ có một độc đinh là Phong Nghi?



Thời điểm hai cha con đang chọc ngoáy nhau, ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, thì ra là thị nữ của Vạn Tú Nhi.



“Lão gia, lang quân, không ổn rồi, phu nhân té xỉu rồi!”



Không chỉ có vậy, bọn họ còn phát hiện dưới thân Vạn Tú Nhi có chút màu nâu, nhưng tính toán thời gian thì hiện tại vẫn chưa tới kỳ kinh nguyệt hàng tháng đâu.



Cái gì?



Hai cha con chẳng quan tâm chuyện gì khác, vội vàng đi gọi thầy thuốc tới khám chữa bệnh.



Sắc mặt thầy thuốc trầm lặng, bắt mạch hồi lâu lại lắc đầu thay đổi tay khác, khiến cha con Phong Chân đứng nhìn mà hoảng sợ không thôi.



Hồi lâu sau...



Thời điểm Phong Chân đã sốt ruột tới mức đổ đầy mồ hôi, thầy thuốc thu tay lại, hỏi thị nữ về kỳ kinh nguyệt của Vạn Tú Nhi.



Sau một lúc lâu...



“Mạch tượng tạm thời còn không chẩn ra được, nhưng dựa vào kinh nghiệm làm nghề y lâu năm phán đoán, có thể là có tin vui.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK