Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tim mấy tên kia đập thình thịch, mặt xám như màu đất.



Lừa dối? Giả vờ đầu hàng?



Vì sao nói vậy?



Bọn họ thật tâm phản bội Hoàng Tung, quy thuận Khương Bồng Cơ mà!



Sợ hãi và tủi thân dâng tràn trong lòng nhưng mấy người kia không kịp lo mấy cái đó, liên tục không ngừng giải thích với Khương Bồng Cơ.



“Vì sao Lan Đình Công nói vậy? Bọn ta thực lòng quy hàng!”



“Thực lòng sao? Ha, vậy phần thực lòng này của ngươi cực kỳ rẻ rúng nhỉ.” Khương Bồng Cơ nói: “Rốt cuộc các ngươi đang ngốc thật hay giả ngốc đấy? Thực sự coi ta là phụ nhân hậu trạch ngu dốt sao? Cái văn thư này rõ ràng là giả. Thực sự cho rằng ta sẽ dễ dàng mắc câu sao?”



Khương Bồng Cơ nói rất bình thản, nhưng người khác nghe vào chỉ thấy trong lòng nặng trĩu, đều e ngại.



Mấy người bị dọa hết hồn. Một người xoay sang nhặt văn thư dưới đất lên, tỉ mỉ đọc từ đầu tới cuối.



Dù có xem thế nào thì văn thư này vẫn là hàng thật mà, không có bất kỳ sơ hở nào, vì sao Khương Bồng Cơ lại nói là giả? Làm sao bọn họ biết được, cô không cần đoán cũng biết những thứ này là giả. Cô hiểu rõ Hoàng Tung hơn Hoàng Tung hiểu cô nhiều.



Trước mắt, mấy người kia không thể có được sự tín nhiệm của Hoàng Tung, khả năng cầm được văn thư cơ mật tới chỉ rất nhỏ thôi.



Nếu dễ lấy được cơ mật như vậy, tất cả mọi người cần gì đánh nữa, chơi chiến tranh tình báo là được rồi.



Lui một vạn bước mà nói, kể cả thứ này là thật, Khương Bồng Cơ cũng không có ý định lợi dụng nó.



Càng vào lúc quan trọng càng phải giữ được bình tĩnh. Dù Hoàng Tung đã sắp xong đời rồi nhưng Khương Bồng Cơ cũng sẽ không khinh địch.



Đi tin tưởng một phong mật thư không biết thực hư, chẳng bằng bình thản ngồi chờ, nhìn xem Hoàng Tung luống cuống, thế nào cũng lộ ra nhược điểm trí mạng.



Cô không vội. Người vội là Hoàng Tung!



Ngoài ra, Khương Bồng Cơ cũng muốn có một lý do quang minh chính đại để giết những kẻ trước mắt này, “giả vờ đầu hàng” không phải cái cớ thật hay sao?



Cô chỉ cần chắc chắn văn thư này là giả, mấy kẻ kia là kẻ địch Hoàng Tung phái đến giả vờ đầu hàng, làm sao không lấy lý do giết người diệt khẩu được?



Mặc dù mấy người đó không biết tính toán của Khương Bồng Cơ, nhưng cũng nhận ra được hiểm cảnh của mình, bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.



“Sao tại hạ dám miệt thị Lan Đình Công?”



Trước kia từng miệt thị rồi, ai bảo nắm đấm của Khương Bồng Cơ cứng chứ, bọn họ vội nuốt lời đã nói về.



“Tên nhãi Hoàng Tung chỉ biết dùng người thân, hà khắc với kẻ khác, phe Nguyên thị hung hăng ngang ngược ương ngạnh, bọn ta bị hại nặng nề. Nghe nói Lan Đình Công hiểu rõ đại nghĩa, có tướng minh quân, mới đành bỏ tà theo chính. Bức văn thư này thực sự là của tên nhãi Hoàng Tung!”



Người này, lời lẽ chính nghĩa, hiên ngang lẫm liệt, nếu vẽ thêm cái bối cảnh cho y nhất định sẽ là càn khôn tươi sáng, trời xanh mây trắng.



Khương Bồng Cơ bật cười, khán giả xem livestream cũng náo loạn.



[Rốt Cuộc Vẫn Không Phải Là Ngôi Sao Đêm Qua]: Cái quái gì thế này? Đám người này có biết xấu hổ không?



[Phù Thế Nhược Hiểu Mộng]: Khai sáng tam quan của cục cưng rồi đó. Rõ ràng đám người này đã phản bội bác Streamer mà? Cái thái độ này thực buồn nôn!



Kẻ hai mặt không đáng sợ, sợ là đối phương còn dám nói năng hùng hồn lý lẽ, bốn chữ “không biết liêm sỉ” vẫn chưa đủ để tả bọn họ.



[Phù Phong Chi Linh]: Tui đau lòng cho cục cưng Hoàng Tung hơn. Đám người này bưng bát lên thì ăn cơm, buông bát xuống thì chửi người ta, thực quá đáng mà!



Bọn họ đầu hàng Hoàng Tung là tự nguyện mà, bây giờ lại đá văng Hoàng Tung như thế, còn bôi đen nữa, hành động tiểu nhân hết mức.



[Cá Thờn Bơn Béo Ú]: Chậc chậc, hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau, thực sự là được mở rộng tầm mắt.



Các khán giả theo dõi kênh livestream đã mười năm rồi, qua con mắt của Khương Bồng Cơ, họ đã được nhìn thấy rất nhiều cổ nhân muôn hình muôn vẻ, vậy mà chưa một ai khiến cho người ta chán ghét như những kẻ kia. Rõ ràng bọn họ đều có hình dạng con người, bề ngoài có hơi dọa người một tí, nhưng tướng ăn lại khó coi đến vậy.



Khương Bồng Cơ cũng chế nhạo: “Ta không nhận nổi những lời khen này. Lúc trước phản bội ta, bán huyện Trủng Hà quận Hứa, các ngươi cũng nói với Bá Cao như vậy đúng không? Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, khéo mồm khéo miệng, bản lĩnh nịnh nọt phụ họa rất thâm hậu đó!”



Mấy người nghe xong, lập tức hiểu sẽ không có chuyện Khương Bồng Cơ tin tưởng mình.



Không chỉ không tin, mà bọn họ còn gặp phải họa sinh tử.



Quả nhiên…



Khương Bồng Cơ gọi vọng ra ngoài trướng: “Người đâu!”



Cô vừa dứt lời, binh sĩ đã nối đuôi nhau đi vào, không chờ mấy người kia phản kháng đã bắt chéo hai tay họ sau lưng.

Vietwriter.vn

“Oan uổng quá, Lan Đình Công, tại hạ thực sự oan uổng!”



“Tại hạ oan uổng mà! Lần này quy thuận hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ gian dối nào khác!”



“Lan Đình Công minh giám. Lòng trung thành của tại hạ với ngài có trời đất chứng giám!”



“Oan uổng, ta oan uổng mà…”



Xem thế trận này, mấy người nào còn giữ cái giá lúc nãy, ai nấy đều cao giọng kêu oan, ai nấy đều gào thét.



Khương Bồng Cơ biết bọn họ “oan uổng”, nhưng không quan trọng.



Giữ loại tiểu nhân gió thổi chiều nào xoay chiều nấy này chỉ có là tai họa, không chừng một ngày nào đó bọn họ sẽ đâm cho cô một dao, không bằng giết gọn, trừ sạch hậu hoạn.



Khương Bồng Cơ cười lạnh: “Mang tất cả xuống! Sau khi chém đầu treo thủ cấp bên ngoài, cho Bá Cao xem cho rõ!”



Mấy người nghe nói vậy, giãy giụa càng dữ dội.



Binh sĩ cũng không phải ăn chay, cánh tay to khỏe mạnh mẽ như kìm sắt kẹp chặt lấy bọn họ, không cho chạy thoát.



Khương Bồng Cơ liếc mắt nhìn đao Trảm Thần, mí mắt cụp xuống.



Mấy tên phản đồ này không đáng để cô rút đao.



Không bao lâu sau, ngoài trướng vang lên tiếng kêu thảm, thủ cấp nặng nề rơi xuống, lăn hai vòng, máu tươi tung toé thấm ướt một khoảnh đất.



“Báo, chủ công, đã chém xong!”



Khương Bồng Cơ nói: “Treo lên. Nhớ kĩ rửa mặt mũi cho bọn họ sạch sẽ một chút, kẻo bên địch nhìn không rõ!”



Tới xế trưa, Hoàng Tung đã nhận được tin.



Anh ta cười khổ: “Lan Đình vẫn cái tính đó, nói giết liền giết.”



Trình Tĩnh cũng không ngờ Hoàng Tung lại hiểu rõ Khương Bồng Cơ như vậy. Lập trường của họ đối lập, nhưng chủ công vẫn thân mật gọi tên tự của cô.



Đoán chừng…



Đây cũng là một loại yêu nhau thì phải giết nhau?



“Vậy… còn cần bố trí mai phục không ạ?”



Hoàng Tung nói: “Tám chín phần mười là Lan Đình đã nhận ra văn thư là giả, có bố trí mai phục cũng vô dụng, chỉ khiến cô ta cười chê thôi.”



Trình Tĩnh nói: “Vậy chỉ có thể tính cách khác.”



Trời còn chưa tối hẳn, ngoài doanh trại có tiếng báo: “Thưa chủ công, quân địch ở bên ngoài doanh trại hạ một phong chiến thư!”



Hoàng Tung vội lấy chiến thư xem. Chữ trên đó là của Khương Bồng Cơ, nội dung vẫn theo phong cách xưa nay của cô, chua ngoa lại bá đạo.



Anh ta triệu tập mọi người lại bàn bạc. Phong chiến thư này đã tạo lên chút gợn sóng.



“Lan Đình nói ngày mai hai quân quyết chiến. Chư quân có đối sách gì chăng?”



Mọi người nhìn nhau, hai quân đối đầu chính diện, mặt đối mặt quyết chiến.



“Số lượng binh mã quân ta không bằng quân địch, lúc này đánh nhau sẽ cực kỳ bất lợi.”



Có người nói mát: “Hai quân còn chưa giao chiến đã khen kẻ địch rồi.”



Lại có người cực kỳ tự tin nói: “Ngày mai cứ đánh một trận, không bằng gặp Liễu Hi kia xem cô ta có bản lĩnh gì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK