Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Tĩnh thở dài: “Loại người này không đáng để chủ công nổi giận, việc này cứ giao cho Tĩnh làm là được.”



Hoàng Tung vẫn sầm mặt như cũ. Dù kẻ phản bội chỉ là một tên tiểu nhân gió thổi chiều nào xoay chiều nấy, nhưng anh ta vẫn để ý, vẫn cực kỳ phẫn nộ.



Nhưng nhờ Trình Tĩnh khuyên giải, Hoàng Tung cũng nguôi dần, lạnh nhạt nói: “Vậy giao việc này cho Hữu Mặc làm.”



Trình Tĩnh thở dài đáp: “Vâng.”



Tìm đường chết không đáng sợ, nhưng chỉ sợ đồng thời bị cả Khương Bồng Cơ và Hoàng Tung ghi hận, cái tên Trình Tĩnh này lại còn gài bẫy bọn họ.



Tuy Trình Tĩnh luôn diễn vai quân tử, nhưng quân tử không có nghĩa là thẳng tưng không biết biến đổi. Nếu anh ta muốn tính toán ai, chỉ sợ đối phương bị bán rồi vẫn cam tâm tình nguyện kiếm tiền cho anh ta nữa. Theo cách nói của các khán giả xem livestream thì túi khôn của đám mưu sĩ này cái nào chả ngoài trắng trong đen. Bọn họ gài bẫy, có con cá béo nào không mắc câu chứ? Người ngoài tự cho là mình kiếm được lời, thực sự không biết người ta đang trốn trong bóng tối lặng lẽ xem kịch.



Không phải sao? Trình Tĩnh sắp đặt không bao lâu, con cá béo đã cắn câu rồi.



“Tin này là thật chứ?”



“Đương nhiên là thật.”



Người đang nói chuyện chính là người đàn ông lúc trước từng bái phỏng Trình Tĩnh.



Đồng bạn vẫn không yên tâm, cầm tờ văn thư mà nóng bỏng tay.



“Vậy ngươi cẩn thận kể lại chi tiết một chút. Trình Tĩnh cũng là một con cáo già, vì sao lại sơ suất để ngươi trộm được thứ này?”



Người đàn ông kia nói: “Việc này phải để ta cẩn thận kể lại.”



Thì ra, lần trước Trình Tĩnh cứng rắn đuổi hắn đi, cảm thấy hơi mất lịch sự, hôm qua gặp phải bèn mời hắn vào trong trướng ngồi một lát.



Hai người còn chưa hàn huyên được bao lâu, Trình Tĩnh đã nhận được văn thư tác chiến do Hoàng Tung phái người đưa tới, anh ta giấu vào phòng ngủ sau trướng.



Lúc này, vì thời tiết khô ráo, binh sĩ lại không chú ý, nên hoa lửa bắn lên bắt vào lều vải, dẫn phát hoả hạn, thiêu huỷ cả mấy lều vải gần đó. Trình Tĩnh còn tưởng rằng văn thư đã bị thiêu thuỷ, thực ra không biết người đàn ông kia đã nhân cơ hội lúc rối loạn trộm ra.



“Đám cháy này có vẻ quá đúng lúc…” Đồng bạn kia vẫn có điều lo nghĩ.



Người đàn ông kia đáp: “Có gì mà ly kỳ. Chuyện vô ý để doanh trại bốc cháy cũng không phải hiếm có gì. Chẳng lẽ ngươi cảm giác đây là một cái bẫy?”



Người kia chần chừ đáp: “Có vẻ giống…”



Tuy giờ thời tiết khô ráo, rất nhiều cỏ khô, doanh trướng dễ cháy, nhưng thời cơ này khiến cho y phải nghi ngờ.



“Trình Tĩnh còn suýt nữa bị hoả thiêu, tay trái cũng bị bỏng một ít, nếu không nhờ binh sĩ kịp thời cứu hoả thì hắn suýt nữa ném luôn cả mạng mình vào rồi. Nếu thực sự là một cái bẫy, Trình Tĩnh này là đồ ngu à? Hắn đã sớm phái người bắt chúng ta lại rồi, nào có chịu chơi khổ nhục kế?”



Đồng bạn đáp lời: “Nói cũng có lý…”



Nếu đây là cái bẫy Trình Tĩnh bày ra, vậy có nghĩa Hoàng Tung đã biết bọn họ có lòng làm phản, vì sao không có động tác gì?



Nghĩ vậy, y chắc mẩm, hẳn là mình đa nghi rồi.



Đồng bạn kia hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”



Người đàn ông đáp: “Để tránh đêm dài lắm mộng, đương nhiên phải đưa tin này tới cho Liễu Hi trước khi Hoàng Tung động binh, mới có thể lập công.”



Dù văn thư tác chiến rất cơ mật nhưng cũng có thời hạn. Nhất định phải ra tay trước khi văn thư hết hiệu lực.



Đồng bạn kia hơi lo lắng. Một khi thực sự phản bội Hoàng Tung, bọn họ vẫn còn ở đây, việc này mà lộ ra thì sẽ mất mạng.



Y bộc bạch nỗi lo lắng của mình với người đàn ông kia. Hai người cùng nhau tính toán, chuẩn bị ngay đêm ấy sẽ dẫn người trốn đi tìm Liễu Hi nương tựa.



Tổng cộng có năm nhà thế lực cường hào ở huyện Trủng Hà nhờ cậy Hoàng Tung. Năm nhà này thông gia lẫn nhau, lợi ích gắn chặt, không thể tách rời, đương nhiên cũng phải cùng hành động. Bọn họ liền chia ra tìm mấy người khác bàn bạc, cuối cùng, cả đám quyết định canh ba đêm nay sẽ trốn ra ngoài.



Trình Tĩnh đã để mắt tới bọn họ từ trước, đương nhiên sẽ an bài tai mắt, cho nên, một chữ bọn họ bàn bạc cũng không trượt khỏi lỗ tai anh ta.



Anh ta hừ lạnh: “Không biết cái chết sắp đến gần!”



Doanh trại quân đội cực kỳ lớn, nhân viên phức tạp, nếu có nội ứng tâm phúc, muốn ngụy trang thành binh lính bình thường trốn ra cũng không khó. Trình Tĩnh đặc biệt mở cửa sau cho bọn họ, nên bọn họ chạy đi khá thuận lợi, Khương Bồng Cơ còn chuẩn bị tiếp ứng sẵn nữa.



Nhìn thấy tiếp ứng, quả tim vẫn nhảy lên tận cổ của bọn họ cũng hạ xuống, dù ngoài mặt không có thái độ gì nhưng trong lòng khá đắc ý.



Dù bọn họ đã từng phản bội Khương Bồng Cơ, nhưng bây giờ họ muốn về, đối phương vẫn rộng lượng tiếp nhận, bọn họ có thể không đắc ý sao?



Từ khía cạnh này, bọn họ cũng nhìn ra được tầm quan trọng của văn thư cơ mật này.



Tấm văn thư trong tay họ nặng ngang ngửa với bản thân họ.



Đến doanh trướng, trời vẫn tối tăm mờ mịt, nhưng tâm tình của họ lại xán lạn vô cùng.



Cách thật xa, loáng thoáng có thể nhìn thấy vô số doanh trướng dưới đất.



Đến khi thực sự bước chân vào lãnh địa của Khương Bồng Cơ, bọn họ cảm giác vô cùng yên tâm.



Thực tình, không ai biết đao Trảm Thần trong tay Khương Bồng cơ đã đói khát lắm rồi.



“Chủ công đang ở đâu?” Một người trong số đó hỏi binh lính tiếp ứng.



Binh sĩ kia cung kính đáp: “Trời vẫn còn sớm, hẳn là chủ công đang luyện binh ở Giáo Vũ Tràng. Mấy vị tiên sinh cứ chờ trước đã.”



Bọn họ cũng không nghi ngờ, từng bước từng bước đi vào chủ trướng yên tâm chờ Khương Bồng Cơ tới.



Dù có vênh váo đến đâu, bọn họ cũng không dám phàn nàn, dù sao, thế vẫn mạnh hơn người, Khương Bồng Cơ muốn họ chờ, họ phải chờ.



Lúc này Khương Bồng Cơ đang làm gì?



Đúng như binh sĩ kia nói, cô đang ở Giáo Vũ Tràng luyện binh làm nóng người.



Thân là chủ công, làm thế nào để quân nhân tin phục, để cho bọn họ trung thành với mình?



Ngoại trừ mị lực bản thân, nắm đấm còn phải cứng rắn nữa. Để cho bọn họ lúc nào cũng kính sợ, Khương Bồng Cơ vẫn thường tới đây, hành tội mấy người Tần Cung. Thi thoảng Khương Bồng Cơ lại gọi người mới cất nhắc lên đánh nhưng phần lớn thời gian vẫn tìm bọn họ đơn đấu hoặc quần ẩu.



Tuy cô sẽ đánh có chừng mực, không để cho bọn họ mất mặt, nhưng bị chủ công đè bẹp triệt để mà người bên ngoài còn cảm thấy hai người ngang sức nhau, đúng là rất nhức trứng. Vì vậy, các lão tướng đều không thích luận bàn với Khương Bồng Cơ, thấy cô đi tới Giáo Vũ Tràng đều nhăn nhó buồn khổ. Chỉ có mấy tên ma mới Tần Cung, Tạ Tắc còn chưa ăn đủ giáo huấn là vẫn còn kích động. Đến khi bọn họ cũng phải bỏ chạy, Khương Bồng Cơ mới ngoan ngoãn một lát.



“Cái gì? Người đến rồi sao?”



Khương Bồng Cơ cầm khăn vải lau mồ hôi trên cổ, thoải mái sảng khoái, chỉ có bọn Tần Cung là như bị mấy con yêu tinh vần cho hỏng cả thận.



“Ta tới đây. Các huynh tiếp tục luyện binh.”



Câu trước là nói với binh sĩ truyền tin, câu sau là nói với bọn Tần Cung.



“Vâng!”



Khương Bồng Cơ đi rồi, hai người thoát nạn, thở phào một hơi.



Cô sải bước tiến vào chủ trướng, không buồn nhìn mấy người kia, ngồi ngay ngắn trên ghế chủ, đao Trảm Thần trong tay để trước người.

w●ebtruy●enonlin●e●com

Thái độ như vậy, đừng nói đến “chiêu hiền đãi sĩ”, còn chẳng thể gọi là “thân mật” nữa.



Dương Tư nói: “Chủ công, mấy vị tiên sinh mang tới thứ này, mời chủ công xem.”



Gã dâng văn thư tác chiến của Hoàng Tung đưa tới trước mặt Khương Bồng Cơ. Cô cầm lấy, xé roẹt một tiếng, đọc nhanh như gió.



Thấy thái độ của Khương Bồng Cơ, độ lạc quan của mấy người kia chìm xuống mấy phần, nín thở chờ đợi phản ứng của cô.



Một lúc sau…



Khương Bồng Cơ ném văn thư kia xuống đất “bẹp” một cái, cười lạnh hỏi: “Thế nào? Bá Cao phái mấy người các ngươi tới giả vờ đầu hàng hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK