Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tử Hiếu cũng quá liều lĩnh, khắp cả Nhiếp doanh làm gì còn ai có lý trí chứ? Nếu như cậu ta thật sự một đi không trở lại, vậy thì phải làm sao đây?”



Ông lão Tôn Văn vô cùng sầu lo vì chuyện này, thế cục bây giờ rất không ổn, Vệ Từ chạy tới đó chính là muốn chết.



Đạo lý mà Vệ Từ phân tích thì ông cũng hiểu, nhưng người đang ở trong cảm xúc kích động thì làm sao có thể suy nghĩ tới nhiều chuyện như thế?



Không nói tới những cái khác, nếu như có một hai tên võ tướng không chịu nghe lời, tính cách bạo lực muốn đánh, Vệ Từ có thể toàn thân trở ra sao?



“Nếu như cậu ta một đi không trở về thì hơn hai trăm nghìn người sống sẽ được bồi táng cùng cậu ta, Tử Hiếu cũng không thiệt.” Kỳ Quan Nhượng nhấp một ngụm trà, từ từ nói: “Từ xưa đến nay, có bao nhiêu đế vương dùng người sống để bồi táng cũng không tới con số này đâu. Hơn nữa, Tử Hiếu cầm tinh cá chạch đó, không dễ tóm được đâu.”



Tôn Văn không biết nói gì, thật ra ông không ngờ là Kỳ Quan Nhượng vẫn luôn không thích giao tiếp cũng biết kể chuyện cười nhạt.



“Cái chết của Nhiếp Lương ít nhiều cũng có liên quan tới chủ công, lần này đi phúng viếng, e là sẽ bị người ta coi là khiêu khích.”



Cho dù ông lão Tôn Văn có thù với Nhiếp thị, nhưng nghĩ lại cái chết của Nhiếp Lương, ông cũng thấy đáng tiếc.



Kỳ Quan Nhượng cười lạnh lùng: “Chuyện bình thường mà thôi.”



Vệ Từ thật sự là thành tâm thật thà đi phúng viếng ư?



Đừng có kể chuyện cười nữa, anh tới đó chủ yếu là để xác nhận có phải Nhiếp Lương đã chết thật hay không, cũng hơi có ý diễu võ dương oai, chèn ép Nhiếp thị.



Người bình thường cũng sẽ không nghĩ là con chồn chúc tết con gà là xuất phát từ ý tốt tận đáy lòng đâu.



Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, đoàn người Vệ Từ đã tới khu vực hai dặm bên ngoài Nhiếp doanh, giữa đường bị người ta cản lại.



“Các ngươi là ai!”



Lính trinh sát của quân Nhiếp nhìn đám Vệ Từ bằng vẻ mặt rất căm thù, âm thầm bày ra thế muốn bao vây.



Vệ Từ ngồi trên lưng ngựa làm động tác chào khắp xung quanh: “Ta phụng mệnh chủ công của ta, đặc biệt tới đây phúng viếng Quan Thiện Công.”



Mấy lính trinh sát của quân Nhiếp vừa nghe thấy lời này, hai gò má lập tức trở nên tái xanh, xông lên muốn rút đao giết người.



Vệ Từ cười nhạt với bọn chúng, cứ như anh không hề nhìn thấy lưỡi đao trắng bóng, ngược lại là phó tướng và binh sĩ hộ tống anh tiến lên trước để bảo vệ.



“Hai quân giao chiến, không chém sứ giả. Hôm nay, chúng ta phụng mệnh tới đây phúng viếng Quang Thiện Công thay cho chủ ta, cũng không phải là đối trận trước trận chiến, một lời không hợp liền động đao động thương, đây rốt cuộc là ý của các ngươi, hay là ý của người khác? Quang Thiện Công mới qua đời, các ngươi liền mặc kệ quân kỷ pháp luật hay sao?”



Vệ Từ trấn tĩnh đối đáp, ngược lại dọa được đám binh sĩ quân Nhiếp rồi.



Bọn họ xoay mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn phải lùi một bước, phái người đi truyền lời.



Mấy tướng quân tính cách mạnh bạo của Nhiếp doanh vừa nghe vậy, lập tức nổi giận đến bùng nổ tại chỗ.



“Liễu Hi có ý gì đây? Cứ chọc giận tiên* chủ hết lần này tới lần khác, bây giờ lại phái một tên đầy tớ rẻ tiền tới đây làm bộ làm tịch?”




* Tiên: Tiếng tôn xưng người đã khuất như tiên đế.



Tên võ tướng này mắng chửi người thật sự là không hề khách sáo một chút nào, mấy văn sĩ nghe mà nhăn hết cả mặt.



Rẻ tiền thì cũng là tiền, cho dù là đầy tớ hay là binh, cả hai đều là người hạ đẳng trong xã hội. Cho dù trong lòng bọn họ cũng rất phẫn nộ, nhưng Khương Bồng Cơ đã có gan phái người tới đây, địa vị của sứ giả tất nhiên là không thấp, chửi người ta là “đầy tớ rẻ tiền”, thật sự là rất xúc phạm người ta.



Lại có một tên nghiến răng nghiến lợi nói: “Vừa mới giả thần giả quỷ khiến tiên chủ tức giận đến mức phát bệnh mà chết, ngay sau đó lại phái người đến phúng viếng phát tang, rõ ràng là khinh Nhiếp thị chúng ta không có người. Cút đi cho ta! Nếu như hắn dám bước vào linh đường của tiên chủ nửa bước, thì tất phải quỳ mà tiến vào, xong rồi bò lăn ra ngoài!”



Còn có một võ tướng tính cách táo bạo hơn, vác theo vũ khí nặng mấy chục cân định đi ra ngoài.



“Các vị đợi một chút, bản tướng sẽ vặt đầu tên này xuống để cúng trước vong linh của tiên chủ.”



Nghe bọn họ càng nói càng căm giận, Vệ Ưng mặc một thân đồ trắng vẻ mặt nhợt nhạt quát lớn: “Đủ rồi, còn ngại không đủ loạn sao?”



Sắc mọi người khó chịu, bọn họ đều là hán tử xương cốt sắt đá, quân địch đã chà đạp lên mặt lên mũi rồi, làm sao mà bọn họ có thể nhẫn nhịn cho được?



Vệ Ưng nói: “Làm cho tốt tang sự của tiên chủ, ổn định lòng quân, để tránh Liễu Hi nhân cơ hội này chèn ép chúng ta. Làm những thứ này cho tốt thì tiên chủ mới có thể yên tâm ra đi. Nếu như các ngươi động vào sứ giả, Liễu Hi cũng sẽ mặc kệ tiên chủ đã đủ đầu thất* chưa. Các vị muốn nhìn thấy thi cốt tiên chủ chưa lạnh đã lại thêm sẹo mới hay sao?”




* Đầu thất: Ngày thứ bảy sau khi người chết tạ thế.



Đã nói đến mức đó rồi, mấy tên gây sự cũng không dám giãy nảy lên nữa, nhưng lại có người không phục.



“Liễu Hi dám phát binh, mạt tướng cũng dám nghênh chiến. Tiên chủ phải chết oan khuất, chẳng lẽ sau đó chúng ta còn phải chịu để bọn chúng lăng nhục sao?” Võ tướng nghển cổ lên chất vấn: “Quân sư đang sợ chết à? Đã biết rõ là giặc rắp tâm bất lương, quân sư còn muốn che chở cho giặc?”



“Đây không phải là sợ hết, là lấy đại cục làm trọng.” Vệ Ưng đã hai ba ngày không được ngủ ngon rồi, vẻ mặt vô cùng nhợt nhạt, hắn vẫn chống đỡ, nói: “Ngươi có thể làm được anh hùng nhất thời, nhưng ngươi thật sự muốn khỏi làm tang sự cho tiên chủ nữa, để cho ngươi mang binh đi đánh Liễu Hi tới nghiêng trời lệch đất mới được sao?”



Võ tướng bi thương nói: “Chẳng lẽ lại để cho bọn chúng đến trước vong linh tiên chủ diễu võ dương oai sao?”



Vệ Ưng nói: “Thật ra cũng không hẳn. Nếu người đã đến đây rồi, nên dâng hương thì dâng hương, nên chia buồn thì chia buồn, phải ra dáng hiếu tử hiền tôn mới được.”



Võ tướng nghe xong lời này, trong lòng gã mới thoải mái hơn.



Vệ Ưng lại hỏi lính liên lạc: “Sứ giả mà Liễu Hi phái tới là ai?”



Đối phương trả lời: “Người này họ Vệ, tên Từ, tự xưng là mưu sĩ dưới trướng Liễu Hi.”



Ngay lập tức, mọi người phát hiện ra sắc mặt Vệ Ưng vặn vẹo, biểu cảm của hắn như không thể nói nên lời.



“Vệ Từ? Đây không phải thân đệ của Tử Thuận sao?”



Vệ Ưng là trợ thủ đắc lực và cũng là bạn thân của Nhiếp Lương, quan hệ gia đình của hắn đã bị người ta đào bới toàn bộ rồi, không ít người có quan hệ tốt hoặc không tốt với hắn đều biết Vệ Ưng có một tam đệ đang làm mưu sĩ ở bên cạnh Liễu Hi. Nhưng hoàn toàn không ngờ là, người lần này đến phúng viếng chính là Vệ Từ.



Ngay lập tức, có người chế giễu.



“Xem ra là Liễu Hi đã tính toán cả rồi.”



Lại có một người phụ họa: “Nói cũng phải, nếu như không có tính toán trước, sao cô ta lại phái Vệ Từ tới đây, không phải là muốn để huynh trưởng che chở hay sao?”



Vệ Ưng lạnh lùng nói: “Nếu như Vệ Từ có chút bất kính vào trước vong linh tiên chủ, ta sẽ tự tay đâm hắn.”



Hắn vừa nói ra lời này, một vài người có tâm tư cũng không dám nhiều lời nữa.



Trước khi tiên chủ Nhiếp Lương lâm chung đã giao thiếu chủ Nhiếp Thanh cho Vệ Ưng, Vệ Ưng lại là nhạc phụ của thiếu chủ, hậu thuẫn của mối quan hệ này rất cứng.



Phiền Thần lén nói với Vệ Ưng: “Khiến huynh khó xử rồi, đệ đệ kia của huynh cũng thật không hiểu chuyện.”



Vệ Ưng nói: “Từ khi còn nhỏ Tử Hiếu đã là một đứa bé hiểu chuyện, không để cho người khác phải phiền lòng vì mình. Nó dám đến đây, hẳn là có niềm tin mình sẽ an toàn quay về.”



Phiền Thần á khẩu: “Đang lúc giương cung bạt kiếm, ai cho hắn niềm tin đó vậy?”



Vệ Ưng buồn bực nói: “Huynh trưởng của nó.”



Bởi vì hiểu rõ cách đối nhân xử thế của huynh trưởng, biết Vệ Ưng sẽ nghĩ cho đại cục, cho nên Vệ Từ chắc chắn Vệ Ưng sẽ không để anh gặp bất trắc gì trước linh cữu Nhiếp Lương.



Phiền Thần dùng ánh mắt đồng tình nhìn Vệ Ưng.



Có một đệ đệ phiền lòng như vậy, Vệ Ưng cũng đủ đáng thương.

Vietwriter.vn

Cho dù trong trướng dày đặc mùi thuốc súng, nhưng khi Vệ Từ tới đây, bầu không khí vẫn có thể coi là tốt đẹp, ít nhất là cảnh tượng có người rút kiếm xông lên chém anh trong dự đoán không xảy ra. Mọi người thấy kiếm treo bên hông Vệ Từ, khuôn mặt bọn họ lập tức đen thui, thằng nhóc này thiếu chém phải không!



Dường như có thuật đọc tâm, Vệ Từ dừng chân lại trước trướng, gỡ bội kiếm ra rồi mới tiến vào.



Đầu tiên Vệ Từ hành lễ với Nhiếp Thanh, sau đó là gật đầu chào hỏi mọi người, anh cầm đồ tế tới trước linh cữu, quỳ gối trước linh cữu dâng rượu tế bái, nhất cử nhất động đều không phạm sai lầm.



“Từ đến vội vàng, vẫn chưa chuẩn bị được văn tế, chỉ có thể vội vàng viết tạm một bài, mong thiếu lang quân thứ lỗi.”



Nhiếp Thanh lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Ngươi có lòng là tốt rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK