Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm mới bắt đầu, hết chuyện vui này đến chuyện vui khác.



Chuyện vui nhất đương nhiên là hôn sự của Phong Chân và Vạn Tú Nhi.



Đôi này đúng là ngoài sức tưởng tượng của mọi người, dù sao thì đức hạnh của Phong lãng tử thế nào, có ai mà không biết chứ.



Mọi người nghe nói Phong Chân chuẩn bị thành hôn nhưng không ít người chỉ xem đây là lời đồn đại. Dù sao thì hình tượng Phong lãng tử đã khắc sâu vào lòng người rồi, mọi người thà tin heo mẹ leo cây chứ không tin Phong Chân lại thay đổi tính nết. Đặc biệt là người mới thuộc trung tầng được chinh tích ở Kim Lân Các, bọn họ có nhận thức vô cùng sâu sắc về việc này. Năm ngoái Khương Bồng Cơ diệt Hứa Bùi, Phong Chân ở lại trấn thủ hậu phương, việc chinh tích ít nhiều gì cũng phải tiếp xúc với đám người Phong Chân.



Năng lực làm việc thì tạm thời không nhắc đến, nhưng hình tượng Phong Chân lãng tử đã ăn sâu vào lòng người rồi.



Những người vừa được chinh tích còn chưa rành công vụ thì họ đã nghe thấy Phong Chân ở tửu quán nào uống rượu giải sầu rồi.



Hiếm có biết bao, trên đời này thế mà lại có người bắt được trái tim của tên lãng tử này?



Các cựu thần còn chưa có động tĩnh thì người mới đã không kìm nổi sự tò mò trong lòng, trông chờ mong ngóng, xem tân nương là tiên tử phương nào.



Theo lời các khán giả xem livestream thì “không có chút bản lĩnh, ai dám lên núi Lương Sơn”?



Phong Chân đắc ý nói: “Cái này gọi là lãng tử quay đầu quý hơn vàng.”



Dương Tư cười lạnh, không chút nể mặt mà châm chọc Phong Chân.



“Lãng tử thì huynh là hàng thứ thiệt, nhưng liệu có phải thật sự quay đầu hay không thì còn chưa biết.”



Phong Chân nghẹn đắng.



Ăn nói kiểu gì vậy?



Nhân phẩm của anh ta mà còn phải nghi ngờ sao?



Nói được làm được, một lời hứa giá ngàn vàng, nặng tựa Thái Sơn!



Nói quay đầu thì sẽ quay đầu, tuyệt đối không làm trái!



Phong Chân nhịn xuống ý muốn trợn mắt và bóp cổ Dương Tư, cắn răng nói: “Ta sắp thành hôn rồi, huynh không thể nói điều gì dễ nghe một chút sao?”



Mặc dù anh ta phong lưu đa tình nhưng lại không phải là người không có trách nhiệm gia đình. Trước khi kết hôn chơi bời chẳng sao nhưng sau khi kết hôn thì phải hoàn lương. Sau khi anh ta và mẹ của Phong Nghi kết hôn cũng từng rất ân ái, nếu không phải vợ cả mất sớm, Phong Chân cũng sẽ không buông thả bản thân sau khi vợ qua đời như vậy.



Chơi bời thì chơi bời, nhưng anh ta chỉ chơi bời chứ không tệ bạc. Chuyện nam nữ phải chú ý sự phù hợp, trái chín ép không ngọt, đôi bên tình nguyện mới là đúng đắn.



Chút tiết tháo này, anh ta vẫn phải có.



Nhìn Phong Chân nói rõ ràng đâu ra đấy, Dương Tư chỉ có thể hừ lạnh một tiếng.



Dương Tư có thể nói mình rất không dễ chịu sao?



Tên tiểu tiện nhân Phong Chân này mà cũng tìm được người vớt rồi, bây giờ có vợ có con, là kẻ thắng cuộc trong đời người. Dựa vào cái lông gì mà gã vẫn còn cô độc lẻ loi chứ?



Ngoài mặt thì Dương Tư không tỏ vẻ gì, vẫn thản nhiên nhưng trên thực tế thì lại oán hận ngút trời, cả ngày mặt mày ủ rũ, hệt như nhu cầu sinh lý không được đáp ứng đầy đủ vậy.



Điển Dần bị Dương Tư “dạy dỗ” ở bên cạnh yếu ớt lên tiếng: “Dương quân sư muốn thành hôn chẳng phải chỉ là chuyện đơn giản thôi sao? Ngài chỉ cần tung ra ít thông tin, mấy bà mối kia còn không phải như ong vỡ tổ lấy từng xấp từng xấp tranh vẽ các cô nương mà chạy đến đạp nát cửa nhà tiên sinh sao?”



Dương Tư lén trừng Điển Dần một cái, hủy sân khấu của gã vui lắm sao?



Cái tên vũ phu vừa cao to vừa ngốc nghếch này đúng là chẳng tiến bộ chút nào, phụ nữ với phụ nữ có thể giống nhau sao?



Làm người mà không có chút cầu tiến nào thì có khác gì con cá muối?



Cưới vợ đương nhiên phải cưới người tốt nhất, cưới người mình thích nhất, nếu chỉ tìm đại một người để góp lửa sống tạm thì gã thà tiếp tục sống cuộc đời lang thang bụi hoa còn hơn.



“Nếu đơn giản như vậy thì sao cậu không tìm một người đi?”



Gã không “diss” được tên tiểu tiện nhân Phong Chân, nhưng Điển Dần thì chẳng phải dễ như chơi sao?



Ai ngờ tên hán tử Điển Dần mặt đen này trông thật thà mà cũng gian trá ghê.



“Mạt tướng đã thành gia rồi mà, có vợ rồi nên đương nhiên không cần tìm nữa.” Anh ta nhìn Dương Tư, ấp úng nói: “Lẽ nào quân sư quên rồi à? Vợ mạt tướng là do tiên sinh mai mối đấy, bây giờ cô ấy đang làm bách phu trưởng trong doanh trại thương binh...”



Dương Tư ngẩn ra, cẩn thận suy ngẫm lại, hình như đúng là có chuyện này.



Chuyện xảy ra khi hai người phụng mệnh đóng quân ở quận Hứa.



Dương Tư thấy tên hán tử Điển Dần vừa ngốc vừa thật thà này đơn thân một mình, bên cạnh không có lấy một cô vợ biết nóng biết lạnh nên đã làm Nguyệt Lão, giới thiệu cho anh ta một người. Phu nhân của Điển Dần vốn là bách phu trưởng của nữ doanh, sắp được thăng chức nhưng cuối cùng lại bị thương thọt chân nên không thể không lùi về sau. Sau này, cô lại xin đi doanh trại thương binh, làm học trò của quân y, học được y thuật chữa ngoại thương rất giỏi.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Người phụ nữ này vừa nhanh nhẹn vừa phóng khoáng, gia thế trong sạch lại không có cha mẹ anh em liên lụy, quan trọng là tướng mạo không kém, lại còn biết chữ. Nếu ở trong dân gian cũng được coi là mẫu con gái điển hình mà trăm nhà đều muốn, thế nên Dương Tư mới có ý mai mối cô cho Điển Dần.



Phù sa không chảy ruộng ngoài!



Ngàn vạn lần không ngờ, chuyện này lại trở thành tảng đá đập chân gã!



Mãng phu, đúng là tức chết mà!



Dương Tư tức giận đùng đùng trợn mắt trừng Điển Dần một cái. Điển Dần khó hiểu sờ đầu, không biết đã chọc phải Dương quân sư nhà mình chỗ nào.



Nói gì thì nói, Phong Chân thành hôn rồi, nên chúc phúc thì vẫn phải chúc phúc.



Thế đạo này, cùng nhau tạo thành một gia đình không phải chuyện dễ, nên trân trọng những điều trước mắt.



Từ lúc tin tức truyền ra đến khi kết hôn chưa đầy hai tháng, mọi người còn nghĩ hôn lễ sẽ không được tổ chức lớn.



Thời gian gấp gáp như thế, chuẩn bị có sơ sót cũng là điều có thể thông cảm, hơn nữa, Phong Chân và Vạn Tú Nhi đều là tái hôn, chắc chắn sẽ không long trọng bằng lần đầu... Kết quả chứng minh bọn họ đã đánh giá thấp phong cách làm việc của Phong Chân, thời gian cấp bách nhưng hôn lễ không hề sơ sài.



Vợ chồng đều tái hôn thì sao?



Tái hôn vẫn là kết hôn, cái nên có vẫn phải có, tuyệt đối không thể để khách quý tham gia tiệc mừng kết hôn chê cười được.



“Hiếm khi Tử Thực long trọng như vậy...”



Thời gian chuẩn bị cho hôn lễ cấp bách là sự thật không thể trốn tránh, nhưng đám người Vệ Từ lại không nhìn ra một điểm nào là vội vàng thất lễ cả.



Từ đó có thể thấy Phong Chân rất xem trọng hôn lễ lần này.



Dương Tư nhìn mà cười lạnh trong lòng, trong đầu nhớ lại cảnh Phong Chân nhàn nhã lười biếng.



Hôn lễ được chuẩn bị rất chu đáo nhưng người cực khổ lại không phải là Phong Chân, anh ta chỉ là kẻ đổ việc cho người khác làm...



Có một thằng con trai thông minh giỏi giang thì có gì ghê gớm?



Sự thật chứng minh, có một thằng con trai thông minh giỏi giang lại vô cùng ghê gớm. Hôm nay, Phong Chân không chỉ cưới được vợ đẹp mà còn có thể khen ngợi con trai nhà mình trước mặt quan khách, chỉ hận không thể khen đến mức khiến mặt Phong Nghi nở hoa... Người ngoài thấy thế, phỏng chừng không khác gì đã nở hoa cả.



Phong Nghi mới bao nhiêu tuổi?



Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết lo liệu đâu ra đấy, làm việc ngay ngắn rõ ràng, sau khi trưởng thành còn giỏi đến mức nào nữa?



Dạy một biết mười, tuy rằng chỉ là một buổi hôn lễ nhưng cách thức lề lối trong đó rất nhiều, chỉ việc tiếp đãi quan khách và giao tiếp ứng xử thôi cũng đã là một chuyện rất phức tạp rồi. Hiện giờ, Phong Nghi đã có thể thành thạo giải quyết chu đáo, dù không đến mức tất cả đều hoàn hảo nhưng vẫn cực kỳ cẩn thận.



Phong Nghi có tính cách ôn hòa và không kiêu căng, đúng là một hạt giống tốt trên quan trường.



Nếu thiên hạ thái bình, chủ công nhà mình có khả năng tiến thêm một bước nữa, nói không chừng Phong Nghi chính là người lĩnh quân của thế hệ tiếp theo.



Hiểu được điều này, không ít người phải nhìn Phong Chân bằng ánh mắt “Không thể coi thường”.



Dựa vào cái gì chứ!



Tên tiện nhân Phong Chân không đáng tin này mà lại có một đứa con trai đáng tin như vậy!



Vệ Từ yên lặng nghe đám người ngưỡng mộ lẫn đố kỵ Phong Chân, trong lòng buồn bã thở dài.



Bây giờ có một Phong Nghi, sau này còn có thêm một Phong Du nữa đấy.



Tên nhóc đó mới thật sự khó chơi!



Người khác sinh ra một ổ, vàng thau lẫn lộn, chưa chắc đã có một đứa thành tài.



Tên Phong Chân trời sinh bệnh tật ẩm ương này tổng cộng chỉ có hai thằng con trai, thế mà đứa nào cũng là long phượng cả.



Vệ Từ cảm thán, bản lĩnh sinh con của Phong Chân còn mạnh hơn bản lĩnh giải quyết công vụ của anh ta nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK