Nếu Khương Bồng Cơ không chết trong tay đám tử sĩ mà lại chết vì bị cảm lạnh, vậy thì không phải quá buồn cười à.
Lông mày Nhan Lâm nhíu lại.
“Chính Trạch không cảm thấy bệnh cảm lạnh này đến rất đúng lúc à?”
Mâu thuẫn vừa mới manh nha đã bị dời đi trong chốc lát, chỉ cần Khương Bồng Cơ xử lý thích hợp, chuyện này coi như bỏ qua.
Dương Đào nói: “Mấy vị thầy thuốc hội chẩn, cô ấy còn có thể giả bệnh trước mặt bao nhiêu người? Chỉ là một căn bệnh nhẹ thôi mà, có ai quanh năm suốt tháng không bao giờ uống thuốc đâu.”
Nhan Lâm lắc đầu.
“Bất kỳ chuyện bình thường nào xuất hiện trên người cô ta, ta đều cảm thấy không bình thường.”
Giống như những gì Dương Đào nói, hàng trăm tử sĩ không thể gây bất kỳ tổn thương nào cho Khương Bồng Cơ, kết quả đến đêm hôm ấy lại tự dưng cảm lạnh?
Dương Đào cười nói: “Thiếu Dương đang bị rắn cắn một lần, sợ dây thường mười năm đấy, Liễu Lan Đình đâu có kỳ quái như thế đâu? Đừng nghĩ nhiều, cô ấy cũng là người mà.”
Nhan Lâm day day trán, nhỏ giọng nói: “Có lẽ thật sự Lâm đã suy nghĩ hơi xa rồi.”
“Thiếu Dương nghi ngờ như vậy cũng không phải không đúng. Ban ngày Liễu Lan Đình vừa mới bị phục kích, ngay hôm sau tin tức đổ bệnh truyền ra, Nam thị ở Phần Châu mà biết được, khả năng cao sẽ nghi đây là kế giấu đầu hở đuôi. Nếu Nam thị ra tay bởi vì nghe tin này rồi bị bắt thì bọn họ chết cũng không oan.”
Nhan Lâm nghe vậy không khỏi liếc mắt lườm anh bạn nhỏ của mình.
Được đấy, Dương Đào mà cũng phân tích ra được chuyện như vậy.
“Cho dù Liễu Hi mắc bệnh thật hay là giả bệnh, e là phía Nam thị cũng sắp sụp đổ hoàn toàn rồi.” Nhan Lâm nhỏ giọng nói: “Năm xưa Liễu Hi giả vờ mắc bệnh nặng, dẫn binh đánh úp hậu phương của Hoàng Tung. Hiện tại cô ta lại đổ bệnh, dụ rắn khỏi hang, để Nam thị tự chui đầu vào rọ. Thật sự là trùng hợp mà...”
Dương Đào không nhịn được mà nói: “Sao Thiếu Dương lại gọi thẳng tên húy sau lưng người ta như thế?”
Nhan Lâm nói: “Đâu phải chỉ có mình Lâm như thế.”
Những cựu thần thân thiết của Dương Đào sẽ gọi cô là “Liễu Công” khi gặp mặt, còn lúc ở riêng thì toàn gọi thẳng tên “Liễu Hi”.
Vì sao lại thế?
Còn không phải là ấm ức thay Dương Đào sao?
Một danh xưng thôi mà, chỉ cần mấy người Nhan Lâm không có suy nghĩ không phù hợp, Khương Bồng Cơ cũng không thể so đo tính toán.
Dương Đào nói: “Ôi, không phải ta đang lo cho huynh đấy à? Có lúc lòng dạ của Liễu Lan Đình rất rộng lượng, nhưng cũng có những lúc hẹp hòi hơn cả lỗ xỏ chỉ.”
Nhan Lâm cảm thấy ấm áp trong lòng, anh ta cười nói: “Chuyện này Lâm tự có chừng mực, chắc chắn không để cô ta có cơ hội làm khó dễ mình.”
Cho dù là trước đây hay là hiện tại, lợi ích của Nhan Lâm và Dương Đào luôn dính chặt vào nhau.
Khương Bồng Cơ động đến Nhan Lâm cũng là khiến Dương Đào suy yếu, Nhan Lâm sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
Cùng lúc đó, Vệ Từ đơn phương “chiến tranh lạnh” với Khương Bồng Cơ cả đêm vừa nấu xong thuốc cảm lạnh, bưng đến trước mặt cô.
Khương Bồng Cơ vừa ngửi thấy mùi thuốc đông y thì đầu lưỡi đã cảm thấy đắng rồi, nhưng cô lại không thể lên cơn được, chỉ có thể bóp mũi, uống một hơi hết sạch bát thuốc.
“Khụ khụ... Rốt cuộc thầy thuốc thả bao nhiêu hoàng liên vào vậy, đắng muốn chết...”
Vệ Từ nói: “Trong thuốc làm gì có hoàng liên.”
Khương Bồng Cơ nói: “Không có vẫn rất đắng, lưỡi của ta toàn vị đắng thôi, không tin huynh nếm thử một ít đi?”
Khương Bồng Cơ chỉ chỉ vào môi của mình, Vệ Từ không nhịn được quay đầu đi.
“Nếm thử” trong miệng của người này đương nhiên không phải nếm vị thuốc, trong lòng Vệ Từ biết thừa.
“Ta đang bị bệnh mà huynh còn không đối xử tốt với ta nữa, đau lòng quá.”
Khương Bồng Cơ cúi đầu, nghẹn giọng lên án Vệ Từ, ý đồ muốn cho qua chuyện này.
Vệ Từ hít sâu một hơi, giọng nói hơi bất đắc dĩ.
“Chủ công bị bệnh thật à?”
Khương Bồng Cơ: “...”
Vệ Từ nói: “Ngài quên rằng kiếp trước Từ và ngài ở bên nhau sớm chiều trong suốt hai mươi năm, ngài bệnh thật hay giả bệnh, người ngoài không biết, thầy thuốc không biết, nhưng Từ là người ở bên gối ngài lâu như vậy thì lại biết. Chủ công, chẳng lẽ ngài định giả bệnh để Từ không tính sổ chuyện hôm qua với ngài à?”
“Úi!”
Khương Bồng Cơ không nhịn được kéo chăn lên quá đầu.
Cô rầu rĩ nói: “Ta giả bệnh không phải là để qua mắt huynh...”
Vệ Từ nói: “Chủ công muốn nói, ngài truyền tin trúng gió ra ngoài, mượn tin tức này khiến Nam thị ở Phần Châu hiểu lầm à? Ngài muốn dẫn rắn rời hang?”
Bị bệnh trùng hợp như thế, có thể Nam thị sẽ hiểu lầm Khương Bồng Cơ đã chết hoặc là bị trọng thương thật, để không khiến mọi người hoảng loạn nên mới nói mình bị bệnh để giấu mọi người. Đêm qua lúc Khương Bồng Cơ trở về, sắc trời đã tối, trên đường căn bản không có ai. Ngoại trừ vài người thân cận, người ngoài cũng không biết hôm qua Khương Bồng Cơ lại gây chuyện xong bỏ đấy. Chỉ cần tin tức được phong tỏa kịp thời, khả năng Nam thị mắc bẫy là rất cao.
Nhưng Vệ Từ dám dùng mạng để đảm bảo, đây tuyệt đối không phải nguyên nhân chính để cô giả bệnh. Người khác thường suy nghĩ cặn kẽ rồi mới hành động, cô lại là sau khi hành động sẽ suy nghĩ cách để đắp vào lỗ hổng, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn có thể che mắt phán đoán của mọi người, tự nặn ra hình tượng suy nghĩ thâm sâu, gian xảo kỳ quái.
Khương Bồng Cơ bị Vệ Từ chặn hết đường lui, đương nhiên cô chẳng nói được thêm gì.
Vệ Từ nói: “Từ nói như vậy không phải vì muốn chỉ trích chủ công hay gì, chỉ vì Từ hy vọng chủ công biết thái độ của Từ trước chuyện này... Không, phải nói là thái độ trước những chuyện giống như thế này. Năm xưa bệ hạ không màng thân mình, liên tiếp xông pha vào chỗ nguy hiểm, tuy rằng bệ hạ làm vậy vì an toàn của triều đình, quét sạch bọn trộm cướp, nhưng hy sinh quá nhiều, cuối cùng lúc bệ hạ mới chỉ năm mươi tuổi mà đã về trời rồi. Năm đó, Từ không có dũng khí ngăn bệ hạ lại, đến bây giờ vẫn còn ăn năn vì chuyện này. Đời này, nếu chủ công đã cho Từ dũng khí, Từ cũng sẽ không tiếp tục giữ lời muốn nói ở trong lòng mãi, có nói ra cũng chẳng sao.”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Khương Bồng Cơ im lặng hồi lâu, chớp mắt mấy lần, chân thành nhìn anh.
“Ta sẽ thay đổi.”
Vẻ mặt Vệ Từ hơi dịu lại: “Chủ công không cần cam kết gì với Từ, ngoại trừ chủ công thì không có bất cứ ai có thể trói buộc ngài.”
Khương Bồng Cơ: “...”
Nếu cô biết kết cục cuộc chơi của mình sẽ thế này, trước khi làm cô sẽ suy nghĩ nhiều hơn một tí.
“Từ to gan nói thêm một câu, ngài là chủ công, bọn ta là tâm phúc của ngài, sau này ngài trở thành người đứng đầu thiên hạ, chuyện sống chết của ngài không phải là chuyện của một người, mà sẽ liên quan đến vận mệnh của vô số người trong thiên hạ.” Vệ Từ nói: “Trên chiến trường, ta không cần ngài xông pha anh dũng hơn các võ tướng, càng không yêu cầu ngài túc trí đa mưu hơn các mưu sĩ. Những điều này, nếu có chỉ là hổ mọc thêm cánh, không có cũng không ảnh hưởng gì. Đối với bọn ta mà nói, an toàn của ngài là thần dược kỳ diệu hơn bất kỳ loại thuốc an thần nào, ngài hiểu không?”
Khương Bồng Cơ nhớ đến lời nói đêm qua của lão thủ trưởng, cô đương nhiên hiểu ý anh muốn nói.
Chức vị khác nhau, nhân vật khác nhau, việc làm và lời nói cũng khác nhau.
Cô là chư hầu, mọi người có thể chấp nhận được cô làm như vậy, nhưng sau này địa vị cao hơn mà cô không sửa tính nết này, sớm muộn gì nội bộ cũng lục đục.
Khương Bồng Cơ tự cho rằng mình đã thay đổi rất nhiều, gò bó mình nhiều hơn, số lần rong ruổi chiến trường cũng giảm đi nhiều, nhưng ở trong mắt đám Vệ Từ, cô làm vậy vẫn chưa đủ. Chủ công có thể chinh chiến đương nhiên rất tốt, nhưng ỷ vào võ công cao cường mà đẩy bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm, sao thuộc hạ có thể yên tâm được đây?
Trên thế giới này không có bất kỳ ai có thể làm cô tổn thương, nhưng nếu là Liên Bang thì sao?
Nguyên soái và chư hầu, đế vương, có một vài phương diện có liên quan với nhau.
Vệ Từ thấy cô không lên tiếng, anh dịu dàng nói: “Từ không phải đang cả gan làm loạn, lại càng không vượt quá giới hạn quản lý chủ công...”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta hiểu mà, trước kia ta quá không chín chắn, là lỗi của ta, huynh chỉ nói thẳng để khuyên ta mà thôi.”
Ỷ vào võ công cao cường mà “làm xằng lằm bậy”, cho dù cô có giỏi cỡ nào, suy cho cùng cũng chỉ có thể làm một cây đao chứ không phải người cầm đao.