Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT

“Cha! Cha! Đi nào, ngựa!”



“Ngươi cưỡi đủ rồi, bây giờ đến lượt ta...”



“Sao kẻ điên này lại không chịu đi chứ, không đi thì ta không cho ngươi ăn đâu, mau đi đi!”



Bọn họ đến gần hơn, ngay cả nhóm người bình thường như Vệ Từ cũng nghe thấy tiếng động trong ngôi miếu đổ nát ấy, hình như đám trẻ con đang cãi nhau vì một chuyện nào đó.



Ngay cả những cá muối xem livestream cũng lờ mờ cảm nhận được sắp có chuyện xảy ra, bình luận chạy trên màn hình ít đi rất nhiều, thỉnh thoảng mới có một hai dòng chạy qua.



Khương Bồng Cơ nhỏ giọng nói: “Đi đến đó đi.”



Lữ Trưng cũng đoán được điều gì, bước chân vốn nhanh nhẹn nhẹ nhàng bỗng trở nên nặng nề hơn, vẻ mặt cũng hơi do dự.



Mọi người đi đến gần ngôi miếu đổ nát, bọn họ có thể nhìn qua bức tường thủng của ngôi miếu để nhìn thấy chuyện đang xảy ra bên trong, sắc mặt của Khương Bồng Cơ chợt u ám lại.



Trong số bọn họ, chỉ có một mình Vệ Từ giữ được sự bình tĩnh.



Bởi vì ở kiếp trước, ở cùng địa điểm này, thời gian khác nhau, ngay tại ngôi miếu đổ nát này, anh đã nhìn thấy một Hoa Uyên hoàn toàn xa lạ.



Kiếp trước, lúc anh tìm được Hoa Uyên, gã đã hoàn toàn phát điên rồi.



Đám trẻ con sống ở thôn xóm quanh đây trêu chọc gã, coi gã là súc vật để cưỡi, lúc vui vẻ thì chơi đùa gã, lúc không vui thì hay lấy đá để ném vào gã, bày trò chơi “Anh hùng diệt trừ quái thú”. Đám trẻ con đó sắm vai “anh hùng”, còn Hoa Uyên lại là “quái thú” bị bọn họ đánh giết.



Đám trẻ con này ác độc một cách ngây thơ, lúc “nghịch ngợm” còn đi vệ sinh vào chiếc bát sứ sứt mẻ, cười đùa dụ dỗ Hoa Uyên uống nó. Trứng thối, chuột chết, con gián, con rệp, đá tảng thậm chí là phân lợn, phân chó đều trở thành đồ chơi cho trò đùa dai của đám trẻ. Hoa Uyên bị bọn chúng chọc ghẹo mà chỉ biết cười ngây ngô, nếu gã bị bọn trẻ con bắt nạt thì cũng chỉ biết phát ra tiếng gào thét bất lực như một con thú con, giãy giụa nhưng chẳng ích gì. Cho dù kiếp trước, Vệ Từ và Hoa Uyên có thù oán với nhau, nhưng lúc anh nhìn thấy cảnh tượng kia thì cũng không khỏi mềm lòng vì gã.



Gã từng là một người làm mưa làm gió, bây giờ lại rơi vào kết cục như vậy.



Điên cuồng mất trí không phải là điều mà gã mong muốn, mọi hành động ác độc cũng là trái với suy nghĩ thật sự của gã, cả đời giống như một con rối bằng gỗ bị người khác điều khiển, không có được tự do.



Không biết lúc Hoa Uyên thật sự tỉnh lại, nhìn thấy mình trở nên như vậy, gã sẽ có cảm xúc thế nào.



Vệ Từ cũng từng mềm lòng, muốn chăm sóc cho Hoa Uyên phần nào, nhưng ngày hôm sau lại nhận được tin gã đã chết trước mộ của cha mẹ quá cố.



Có lẽ, cái chết mới là sự giải thoát thật sự.



Không ngờ, cảnh tượng tương tự lại xuất hiện trước mắt anh một lần nữa.



“Các ngươi đang làm gì thế!”



Khương Bồng Cơ sải bước đi vào ngôi miếu đổ nát, năm đứa trẻ con không bằng tuổi nhau giật mình nhảy dựng lên, nhìn thấy mấy người ăn mặc chỉn chu đứng bên ngoài miếu, nhìn qua thôi là biết không phải người giàu bình thường rồi, đứa cầm đầu rất sợ hãi, hét toáng lên muốn chạy trốn. Một tên nhóc béo ú đang cưỡi trên lưng một người ăn mày đầu tóc rối bù, chân cậu ta lại ngắn, hành động không nhanh nhẹn, lúc xoay người xuống đất còn hoảng đến mức ngã ra đất.



Nếu là người bình thường thì sẽ không so đo tính toán với mấy đứa trẻ con.



Khương Bồng Cơ thì không như vậy, thằng nhóc chạy nhanh bị tùy tùng túm lại, thằng nhóc mập mạp thì va vào tay cô, bị cô dùng một tay xách áo lên. Trẻ con rất nhạy cảm, bọn chúng có thể cảm nhận được khí thế của Khương Bồng Cơ cực kỳ rõ ràng. Đây cũng là lý do mà Khương Bồng Cơ thích trẻ con, nhưng trẻ con lại thường không thích cô lắm. Phản ứng của thằng nhóc mập mạp rất ngoan ngoãn, bị cô tóm lại mà không giãy giụa, sợ hãi đến mức òa khóc, hai hàng nước mắt lập tức chảy xuống, nước mũi bẩn thỉu trắng đục chảy từ trong lỗ mũi ra, chảy vào trong miệng cậu ta.



Lữ Trưng nheo mắt lại, sợ Khương Bồng Cơ ra tay không kiềm chế được sức lực, sẽ bóp chết mấy đứa trẻ này.



Những đứa trẻ khác cũng bị tùy tùng của cô tóm lại, một thằng nhóc trong số đó còn đang cởi truồng.



Nhìn động tác của cậu ta, có vẻ vừa nãy cậu ta vừa mới đi tiểu vào người ăn mày trong miếu.



Đúng là Khương Bồng Cơ thích trẻ con, nhưng loại trẻ con ác như vậy khiến cô cảm thấy tởm lợm, không nói đến thì hơn.



“Đánh mỗi đứa một trận đi, dạy dỗ bọn chúng một bài học. Cha mẹ của chúng không dạy tử tế được thì đừng trách người khác dạy con hộ bọn họ!”



Đám tùy tùng làm theo, nhưng lúc ra tay đều biết nặng biết nhẹ, chỉ đánh bọn chúng đến mức khóc lóc kêu la thôi chứ sẽ không khiến gân cốt của chúng bị thương.



Tiếng động của bọn họ ảnh hưởng đến người dân trong thôn bên cạnh, từng nhóm người cầm cuốc kéo nhau chạy tới, muốn Khương Bồng Cơ thả người.



Nhưng lúc đến nơi thì thấy bên hông của nhóm Khương Bồng Cơ đều giắt cả đao cả kiếm, đám thôn dân lại sợ hãi.



Khương Bồng Cơ không làm gì các thôn dân cả, chỉ bảo bọn họ dẫn đám trẻ con về dạy bảo lại.



“Nếu đám súc sinh bé này lớn thêm chút nữa... hừ!”



Khương Bồng Cơ hừ nhẹ, giọng nói không to, nhưng sát ý lại chẳng thấp.



Hoa Uyên cảm giác mình đang nằm mơ một cơn ác mộng rất đáng sợ, lại còn dài đằng đẵng, cảnh tượng lúc thì đứt quãng lúc thì liên tục, rõ ràng gã nhìn thấy, nhưng lại chẳng thể khống chế nổi cơ thể của mình, không thể tỉnh lại được. Đến khi có một luồng hơi thở khiến người khác lạnh sống lưng tiến lại gần gã, cảm xúc lạnh lẽo khiến gã giật mình.



Đầu óc đang hỗn loạn lập tức tỉnh táo lại.



Vẻ mặt của Hoa Uyên hoàn toàn mờ mịt, không bao lâu sau, khuôn mặt của gã giống như đang khóc nhưng không có nước mắt, cũng có thể là gã chẳng khóc ra nổi.



“Hoa Uyên?”



Giọng nữ xa lạ truyền vào tai gã, Hoa Uyên ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt lại trở nên hoảng hốt.



Người này...



“Lan Đình Công?”



Cho dù gã chỉ gặp cô một lần duy nhất vào rất nhiều năm trước, nhưng Khương Bồng Cơ là một người phụ nữ có sức hút vô cùng độc đáo, chỉ cần liếc mắt nhìn một lần là sẽ khó quên.



Cho dù nhiều năm không gặp, gã vẫn có thể nhận ra thân phận của đối phương.



Lữ Trưng đứng sau lưng Khương Bồng Cơ, anh ta vẫn không thể tin được, không ngờ rằng người ăn mày quần áo tả tơi, đầu óc rối bù trước mắt mình bây giờ lại là Hoa Uyên, chân phải của gã gần bị hỏng rồi, vết thương ở mắt cá chân bị dính bùn đất trong miếu, thối rữa cả một góc...



Khương Bồng Cơ nói: “Ừm.” Vietwriter.vn



Dường như Hoa Uyên có vẻ áy náy, gã cười khổ nói: “Để Lan Đình Công nhìn thấy cảnh tượng bất nhã như vậy, Uyên thất lễ rồi.”



Khương Bồng Cơ nói: “Ngươi lấy lại thần trí rồi à?”



Hoa Uyên thở dài nói: “Chứng mất trí phát điên này chỉ khi chết đi mới khỏi. Bây giờ có thể tỉnh táo một lúc, có lẽ lát nữa lại phát bệnh thôi.”



Có vẻ gã chẳng có gì ngạc nhiên với tình trạng của mình hiện tại.



Đôi mắt đục ngầu cũng dần tỉnh táo lại, ánh mắt cũng thoải mái hơn, có thể lờ mờ nhìn thấy phần nào phong thái lúc trước.



“Ngươi biết ta sẽ đến à?”



Hoa Uyên bình tĩnh nói: “Uyên có đoán được một chút... Có điều, trong lòng Uyên có một nỗi tiếc nuối chưa thể hoàn thành, cầu mong Lan Đình Công giúp ta.”



Thật ra nguyện vọng của Hoa Uyên cũng không có gì quá đáng, chỉ mong được ra bên cạnh suối để rửa mặt chải đầu, đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi tế bái mộ cha mẹ.



Khương Bồng Cơ bảo tùy tùng đưa một bộ quần áo dư ra cho gã.



Sau khi Hoa Uyên rửa mặt sạch sẽ rồi thì không còn cảm giác chán nản chật vật như lúc nãy nữa, nhưng lại trông già hơn khi xưa những mười tuổi, một nửa tóc mai đã bạc màu.



Lữ Trưng khẽ nói với Vệ Từ: “Sau khi nhìn thấy gã như vậy, mấy lời muốn nói chuẩn bị từ trước... lại chẳng thể nói ra được nửa chữ.”



Dù anh ta có ghét Hoa Uyên đến mức nào, nhưng cũng không thể không thừa nhận Hoa Uyên cũng được coi là một người có năng lực.



Trước đó không lâu, Hoa Uyên còn có thể hô mưa gọi gió, bây giờ lại...



Vệ Từ hỏi anh ta: “Mềm lòng rồi à?”



Lữ Trưng nói: “Có gì để so đo tính toán với một tên ngày nào cũng phát điên chứ, nghĩ thôi đã thấy không thú vị rồi.”



“Huynh mềm lòng rồi, nhưng gã lại có ý muốn chết.”



Lữ Trưng nghe vậy thì giật mình.



“Cũng đúng... Cứ sống như vậy đôi khi lại là nỗi giày vò, có thể nói là sống không bằng chết, Hoa Uyên cũng là một người sĩ diện và kiêu ngạo, sao có thể chịu đựng được việc mình trở nên như vậy chứ.” Lữ Trưng để ý thấy sau khi Hoa Uyên tỉnh táo lại, tay của gã không ngừng run rẩy, căn bản không bình tĩnh được như biểu hiện bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK