Mục lục
Truyện Hệ thống livestream của Nữ Đế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 843GIẾT NGƯƠI THÌ SAO? (10)

Khương Bồng Cơ xấu hổ nói: “Thu nhận Thái Tương vốn là ý tốt, không ngờ lại hoàn toàn ngược lại, khiến quận Ngọa Long gặp phải tai họa.”



Cô giả vờ tự trách đôi câu.



Đương nhiên, hết thảy người ở đây đều đã thành tinh, biết rõ lời của cô chỉ là xã giao mà thôi.



Thế lực của Thái Quận thủ gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ còn lại hơn mười kẻ thân tín và một đứa trẻ mười một tuổi, chỉ bằng đám người đó thì có thể làm gì?



Nếu như Khương Bồng Cơ không chứa chấp cậu ta, dù đám người Thái Tương có thể thuận lợi trở về quận Ngọa Long thì cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành bia đỡ đạn mà thôi.



Ở trong phạm vi thế lực của Khương Bồng Cơ thì ít nhất có thể bảo vệ được cái mạng nhỏ.



Trình Tĩnh nói: “Châu mục đôn hậu tử tế, bảo toàn huyết thống duy nhất của Thái Quận thủ. Tĩnh nghe nói, Thái Quận thủ gần đến tuổi trung niên mới có được đứa con duy nhất là tiểu lang quân Thái Tương. Nếu Thái Quận thủ trên trời có linh, e là cũng cảm kích rơi nước mắt với hành động của châu mục. Chỉ là, tình thế quận Ngọa Long ngày càng nghiêm trọng, đau khổ đều đổ dồn xuống dân chúng. Nếu như bây giờ tiểu lang quân Thái Tương có thể trở về để chủ trì đại cục, tình hình có lẽ có chuyển biến …”



Lời nói này của Trình Tĩnh chính là thứ Khương Bồng Cơ mong muốn.



Ngoài mặt cô vẫn nhíu mày suy nghĩ, tựa như đang cân nhắc đề nghị của Trình Tĩnh.



Một lúc lâu sau, cô nói: “Hữu Mặc, việc này ta đã sớm suy nghĩ đến. Mấy hôm trước, tiểu lang quân Thái Tương có phái người đến chỗ ta khóc lóc kể lể, nói rằng ngày đêm đều mơ thấy phụ thân đã qua đời và quê nhà. Đứa bé kia cũng chỉ mới mười một tuổi mà đã gặp phải bất hạnh này, quả thực khiến người ta thương xót. Chỉ là, bên cạnh tiểu lang quân Thái Tương chỉ có hơn mười kẻ thân tín. Ít người như vậy, nếu trở về quận Ngọa Long, chẳng phải là đúng ý của tiểu nhân nham hiểm rồi sao?”



Trình Tĩnh nghe được câu cuối cùng, mí mắt âm thầm run lên.



Lời này của Khương Bồng Cơ có ý chỉ gà mắng chó.



Anh ta giả bộ như nghe không hiểu, sắc mặt vẫn như trước, nhìn không ra sơ hở.



Trình Tĩnh chủ động đề nghị, nói rằng: “Tĩnh có lời này, không biết có nên nói ra hay không?”



“Hữu Mặc có gì thì cứ nói, ta và huynh cũng có thể coi là bạn cũ, có lời gì mà không thể nói ra chứ?”



Khương Bồng Cơ cũng không tỏ ra dáng vẻ của châu mục, ngược lại tiếp đãi Trình Tĩnh như bạn bè, thái độ và cử chỉ đều thoải mái nhưng không thất lễ.



Trình Tĩnh hạ mi mắt, khẽ vuốt cằm nói: “Sao châu mục không cho tiểu lang quân Thái Tương mượn binh, giúp ngài ấy san bằng phản quân?”



Lời này nghe như đang suy tính giúp Khương bồng Cơ nhưng trên thực tế lại đang dò xét, tiện thể chặn luôn đường lui của cô.



Khương Bồng Cơ cưu mang đứa con của Thái Quận thủ, giành được tiếng nhân hậu.



Nếu lấy cớ mượn binh trong thời điểm này, nhân cơ hội tranh giành quyền lợi của quận Ngọa Long, đây không phải là bắt nạt trẻ mồ côi không nơi nương tựa hay sao?



Cô muốn nhận thiệt về mình mà trợ giúp tiểu lang quân Thái Tương ổn định quận Ngọa Long sau đó rút lui quân đội của mình, noi theo tấm gương của Lôi Phong lúc sống chắp tay dâng thịt mỡ ra ngoài, thì người ngoài thấy cô sẽ tung hô lên trời cao, nói cô là người nhân hậu, trung nghĩa, mẫu mực, không chừng còn nóng lòng muốn trao cờ thưởng cho cô ấy chứ.



Vừa phải bỏ người vừa bỏ tiền vừa bỏ công, cuối cùng chỉ nhận lấy hư danh, có ngu mới làm như vậy.



Khương Bồng cười thầm trong lòng: “Chuyện mượn binh thì không vấn đề nhưng sợ rằng người ngoài lại tung tin đồn nhảm, nói ta cố ý tranh giành quận Ngọa Long, bắt nạt mẹ góa con côi. Tình ngay lý gian, thật sự là khó nói rõ. Nhưng nếu bỏ mặc thì dân chúng quận Ngọa Long sẽ lại phải trải qua một thời gian dầu sôi lửa bỏng nữa, trong lòng ta cũng không đành.”



Trình Tĩnh hiểu ám chỉ của Khương Bồng Cơ, trong lòng không kiềm chế được sự vui vẻ.



Miễn là cô không có ý gì đối với quận Ngọa Long, thì người thích hợp nhất để tiếp nhận quận Ngọa Long, về tình về lý nên là Hoàng Tung.



Việc hôm nay mà Trình Tĩnh muốn làm chính là tiến cử Hoàng Tung cho Khương Bồng Cơ.



Đương nhiên, trong lòng đôi bên cũng biết rõ, quận Ngọa Long không phải miếng thịt mỡ tặng không.



Muốn làm cho Khương Bồng Cơ đồng ý nhượng phần lợi ích này lại thì cần phải dùng vật gì đó để trao đổi mới được.



Kế tiếp chính là chuyện đàm phán giằng co, Khương Bồng Cơ từng bước thăm dò ranh giới cuối cùng của nội tâm Trình Tĩnh, Trình Tĩnh lại ra sức tranh đoạt quyền lợi cho Hoàng Tung.



Nói nôm na, Thái Tương chính là món hàng trong tay Khương Bồng Cơ, cô luôn muốn bán với giá cao, Trình Tĩnh lại là người đại diện cho Hoàng Tung để mua hàng, đương nhiên là muốn hạ thấp giá cả. Về phần món hàng Thái Tương nghĩ gì, đó căn bản không phải là điều bọn họ cần để ý.



Khương Bồng Cơ mở livestream, để khán giả nhìn hai người cò kè bớt một thêm hai…



Tuy rằng bọn họ nói chuyện rất hàm súc, nhưng ý tứ đều rất rõ ràng.



Khán giả càng xem càng thấy tam quan sụp đổ.



[Cục Cưng Đau Khổ Trong Lòng]: Ta có một thắc mắc, lúc mà Streamer và Trình Tĩnh mua bán Thái Tương thì cha của Thái Tương có biết không?



[Rối Loạn Ám Ảnh Cưỡng Chế Thời Kỳ Cuối]: Cha của Thái Tương đã bị Phù Vọng chém chết từ lâu, chui đâu ra mà biết được việc này? Vietwriter.vn



[Nước Trong Xanh Vì Nếp Nhăn Của Gió]: Có chút đồng tình với Thái Tương, cậu ta mới chỉ mười một tuổi, ở chỗ chúng ta còn đang là học sinh tiểu học lớp năm lớp sáu, nhưng xem xét bối cảnh ở thế giới của Streamer, mười một tuổi cũng đã đủ hiểu chuyện rồi. Muốn trách thì chỉ có thể trách Thái Tương sinh sai thời đại, đầu thai sai chỗ, sinh ra ở thời loạn lạc, không có bản lĩnh cũng không có chỗ dựa, chỉ có thể mặc cho người ta ức hiếp, không hề có năng lực phản kháng.



[Trầm Mê Ma Đạo]: Lầu trên nghe theo cảm tính quá rồi, sự tình cũng không đến nỗi bết bát như vậy. Hoàng Tung chỉ là muốn dùng Thái Tương như bù nhìn, đường đường chính chính chiếm quận Ngọa Long, chờ sau khi mọi chuyện thành công, chắc là cũng không gây khó dễ cho Thái Tương đâu. Dù sao Hoàng Tung cũng cần danh tiếng, vì ngăn chặn miệng đời nên hẳn là sẽ không giết Thái Tương. Thưởng cho cậu ta một miếng cơm cũng đâu có gì khó? Cùng lắm thì điều kiện sinh hoạt không tốt bằng trước kia thôi…



[Làm Sai Thì Nhận]: Cho lầu trên lời khen vì đã nói hộ lòng tui. Thái Tương mất cha, mất đi người che chở, quận Ngọa Long đặt trong tay cậu ta nếu Hoàng Tung không chiếm đoạt thì cũng sẽ có người khác chiếm đoạt… Tuy nói lời này lệch lạc tam quan nhưng thời loạn chỉ có thể dựa trên thực lực thôi, không dựa trên tình cảm nhân đạo. Đối với Thái Tương thì quận Ngọa Long chính là một củ khoai nóng, nếu cậu ta không chịu buông tay thì sớm muộn cũng sẽ rước họa vào thân.



[Ôm Nào Cục Cưng]: Haiz… Cậu nhóc Thái Tương ngây thơ bị bác Streamer lòng dạ âm hiểm đưa lên bàn cân bán đi rùi.



Tuy rằng đôi bên đều biết được suy nghĩ của nhau nhưng có những lời không thể nói rõ ra được, ít nhất cũng phải giăng một tấm màn che.



Ví dụ như lần mua bán “Thái Tương” này, Khương Bồng Cơ và Trình Tĩnh cùng đứng trên đỉnh cao của đạo đức, lấy “dân chúng của quận Ngọa Long” làm điểm xuất phát, để Thái Tương trở về chủ trì đại cục, ổn định tình hình, tuyệt đối không phải vì giao dịch lợi ích ngầm của Hoàn Châu và Hoàng Tung.



Sau một hồi thăm dò, Khương Bồng Cơ cũng coi như đã nắm được kha khá nội tình bên Hoàng Tung, Trình Tĩnh cũng coi như đã biết được ranh giới cuối cùng của bên Khương Bồng Cơ.



Hoàng Tung biết rõ tính cách của Khương Bồng Cơ, lần này cũng đã chuẩn bị sẵn mất máu nhiều nên điều kiện anh ta đưa ra cũng khá phong phú.



Vốn là chuyện hợp tác tốt đẹp đôi bên cùng có lợi, quá trình đàm phán cũng xem như vui vẻ, đôi bên đều rất hài lòng.



Xong xuôi một “cuộc làm ăn lớn”, Khương Bồng Cơ vui vẻ tổ chức yến hội, vì Trình Tĩnh đón gió tẩy trần.



“Đúng rồi Hữu Mặc… Gần đây huynh có gặp người nào kỳ lạ không?”



Khương Bồng Cơ đột ngột hỏi như vậy khiến đáy lòng Trình Tĩnh dậy sóng nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.



“Vì sao châu mục lại hỏi vậy?”



Khương Bồng Cơ thuận miệng nói: “Tử Hiếu tinh thông các hiện tượng thiên văn, biết xem bói. Lúc nãy huynh ấy viết thư cho ta, nói rằng có một đám mây màu tím không rõ trôi từ phương Bắc về phía Hoàn Châu, tà khí ngày một nồng đậm, chắc chắn là yêu quái. Người ta vẫn hay nói thời loạn lạc sẽ có yêu quái, tuy không thể tin vào quỷ thần nhưng Tử Hiếu chính là người mà ta tin tưởng nhất, lời huynh ấy nói ta không thể không tin...”



Trình Tĩnh buồn cười hỏi: “Châu mục đang nghi ngờ Tĩnh là yêu quái?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK