Liễu Xa lại không sợ ánh mắt nhìn chằm chằm của Khương Bồng Cơ, vẫn tự nhiên bước vào trong thăm hỏi: “Toàn thành được canh phòng nghiêm ngặt, đã bắt được tên hung thủ chưa?”
“Có thể bắt được hay không, không phải trong lòng ông biết rõ sao?” Khương Bồng Cơ lạnh lùng hỏi lại.
Liễu Xa nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt bao dung giống như đang nhìn đứa trẻ cố tình gây sự vậy.
“Mọi người cũng trở về hết đi, ngày mai còn bận rộn nhiều việc.”
Khương Bồng Cơ đuổi mọi người về, phớt lờ ánh mắt lo lắng lưu luyến không rời của Liễu Chiêu, cô đi thẳng đến phòng ngủ của Vệ Từ.
Liễu Xa theo sát phía sau.
Hai người một trước một sau đi qua hành lang dài, Khương Bồng Cơ âm u lên tiếng.
“Đời này có mấy chuyện mà ta hận nhất, một trong số đó chính là uy hiếp!”
Liễu Xa bắt chéo hai tay sau lưng, giọng nhàn nhạt nói hai câu: “Trông không quá giống. Ta cho rằng ngươi sẽ mất khống chế mà giết người đấy, xem ra ở trong lòng ngươi, Vệ Từ không quan trọng đến vậy... Ít nhất thì hắn không quan trọng đến nỗi khiến ngươi mất khống chế, mất đi lý trí…”
Vị trí của Vệ Từ ở trong lòng cô vẫn chưa đủ quan trọng sao?
Không phải, chỉ là Khương Bồng Cơ là người quá lý trí thôi.
Không phải cứ biểu hiện cảm xúc ra ngoài thì mới là giận dữ, toàn bộ cảm xúc đã bị Khương Bồng Cơ che giấu dưới khuôn mặt bình tĩnh này rồi.
“Ông đang cười trên nỗi đau của người khác sao?” Khương Bồng Cơ liếc nhìn Liễu Xa, không hề che giấu chút sát ý nơi đáy mắt.
Liễu Xa nói: “Ta đã nhắc nhở ngươi từ lâu rồi, đừng để thông minh quá sẽ bị thông minh hại, phải đau đớn vì đánh mất tình yêu của mình một cách vô ích... Ngươi đã trả lời thế nào?”
Bị vả mặt quá nhanh, giống như một cơn lốc xoáy vậy.
Nếu như cô tìm thấy Vệ Từ trễ hơn một chút nữa thôi thì bây giờ Vệ Từ đã là một cái xác rồi.
“Ta nói là cái tên kia đang uy hiếp ta.” Khương Bồng Cơ nói: “Người thông minh quá sẽ bị thông minh hại chỉ có ông, không phải ta.”
Liễu Xa nói: “Bây giờ vẫn còn cứng mồm.”
Hai người nói chuyện với nhau, một trước một sau tiến vào phòng ngủ của Vệ Từ, thị nữ chăm sóc Vệ Từ vừa mới bưng một chậu nước ấm dính máu lui ra ngoài.
“Vết thương trên người Tử Hiếu không phải do kẻ được gọi là thích khách gây ra...” Khương Bồng Cơ lạnh lùng nhìn Liễu Xa: “Là huynh ấy tự đâm vào mình.”
Nghe xong, cả người Liễu Xa sững sờ, dường như không nghe rõ lời nói của Khương Bồng Cơ.
“Chính hắn...”
Khương Bồng Cơ ngồi xuống bên mép giường của Vệ Từ, nói: “Ta vẫn luôn theo dõi Tử Hiếu từ phía xa, lúc huynh ấy rời khỏi phủ đệ, bên cạnh không có một ai. Chỗ đầu hẻm ngoài huynh ấy ra, vốn không có người thứ hai, lúc ta chạy đến nơi, cũng không phát hiện ra hơi thở lạ lẫm nào khác...”
Cô liếc mắt nhìn Vệ Từ, lại nói tiếp: “Vết thương của huynh ấy cũng là bằng chứng, cho dù là vị trí lưỡi dao, dấu vết lưỡi dao, độ nông sâu của vết thương hay lực đạo chém xuống... Tất cả đều cho thấy rằng chính bản thân huynh ấy đã tự ra tay với mình, ông cũng biết đấy, Tử Hiếu không có sở thích tự làm hại mình.”
Liễu Xa lập tức nghĩ đến chuyện mình đã từng trải qua, không nhịn được rùng mình một cái, nói: “Chẳng lẽ vật đó... đã khống chế hắn?”
Khương Bồng Cơ nói: “Trừ cái đó ra, còn có lời giải thích nào khác sao?”
Liễu Xa thở dài nói: “Cái thứ đó đã giấu mình rất kín, nếu nó thật sự muốn hại người bên cạnh ngươi, ngươi hoàn toàn không thể đề phòng được.”
Khương Bồng Cơ nói: “Nó đang uy hiếp ta, đây là lời cảnh cáo của nó, nhân tiện còn thăm dò điểm yếu của ta là ai, thử một lần đã trúng rồi.”
Dù sao Vệ Từ cũng chỉ là người bình thường, Khương Bồng Cơ không sợ cái gọi là hệ thống chủ, thế nhưng anh lại không thể.
Liễu Xa nói: “Bây giờ phải làm sao?”
Lúc hai người đang nói chuyện, Khương Bồng Cơ phát hiện một thứ hình tròn đang dụi dụi chân mình.
Thú Ăn Sắt há mồm phun ra hai thứ, chúng rơi xuống đất gây ra tiếng động giòn giã.
Khương Bồng Cơ tập trung nhìn vào, đưa tay nhặt chúng lên.
“Khi tắm rửa Tử Hiếu đã tháo chúng xuống sao?”
Một cái là ngọc bội âm dương mà cô đưa cho anh, một cái là pháp ấn mà Lục Như chân nhân tặng.
Cô hỏi Thú Ăn Sắt: “Còn một miếng pháp ấn nữa đâu rồi?”
Dĩ nhiên là Thú Ăn Sắt không hiểu cô đang nói cái gì, nó chỉ đau lòng nằm sát bên cạnh Vệ Từ, không nhịn được thè lưỡi liếm láp đầu ngón tay anh.
Quan xúc phân của nó không để ý đến nó rồi, hu hu hu (╥╯^╰╥)
Khương Bồng Cơ tìm kiếm xung quanh mới thấy một miếng pháp ấn khác được Vệ Từ thờ cúng.
Miếng pháp ấn thứ hai này được cô nhặt ở Trường Dã, nhưng Vệ Từ cảm thấy vật này là đồ chôn theo người đã mất, không thích hợp mang theo bên người, nên mới cung kính thờ phụng. Cô nhìn thứ trong lòng bàn tay, bất lực thở dài một tiếng. Bản thân ba thứ đồ này đều có tác dụng trấn áp tai họa, ngăn chặn tà ma, Khương Bồng Cơ muốn Vệ Từ mang theo bên người, đương nhiên cũng là muốn mượn những thứ này bảo vệ anh. Ai ngờ...
Liễu Xa nói: “Phát hiện ra cái gì rồi à?”
Khương Bồng Cơ hỏi lại ông: “Ông đã sớm đoán được rồi đúng không? Vị trí của hệ thống chủ... Đúng không?”
Liễu Xa khẽ nhướng mày, trầm lặng nói: “Vệ Từ chỉ là một trong những mục tiêu suy đoán của ta.”
Khương Bồng Cơ nói: “Ba thứ đồ này đều có tác dụng trấn áp tai họa, khiến nó không dám ngoi đầu lên. Xem ra... ‘con chó nhà có tang’ lúc trước luôn bị nhốt ở chỗ Tử Hiếu. Tối nay may mắn chạy thoát được, trước khi chạy trốn, nó còn khống chế cơ thể Tử Hiếu tự làm hại mình, hình như là để ra oai với ta...”
Liễu Xa nói: “Xem ra là như vậy.”
Khương Bồng Cơ cười lạnh một tiếng, nói: “Dĩ nhiên, có khi vẫn còn một khả năng khác nữa.”
“Một khả năng khác?”
Khương Bồng Cơ cười lạnh nói: “Ban đầu, nó ẩn nấp trong cơ thể một người khác, vẫn luôn âm thầm tìm nghịch lân và nhược điểm của ta. Nhân cơ hội này, nó lẻn vào cơ thể Tử Hiếu, làm ra cái gọi là thương tích, chẳng qua là vì muốn xáo trộn tầm mắt và sức phán đoán của chúng ta thôi.”
Liễu Xa nhướng mày: “Cho dù suy đoán kiểu gì, đối với ngươi mà nói đều không phải là chuyện tốt.”
Nếu là suy đoán thứ nhất thì kẻ địch ở trong tối còn Khương Bồng Cơ lại ở ngoài sáng, quá bị động.
Nếu là suy đoán thứ hai, Vệ Từ vốn là bảo bối ngọt ngào của cô, đao Trảm Thần trên tay cô đâu thể một nhát chém chết Vệ Từ đúng không?
Vietwriter.vn
Cho dù Khương Bồng Cơ ra tay được, hệ thống chủ vẫn là vật tinh thần không có thực thể, Vệ Từ có chết hay không cũng không ảnh hưởng đến nó chút nào.
Khương Bồng Cơ vươn tay nhẹ nhàng buộc hai miếng pháp ấn lên hai bên eo Vệ Từ, cô cũng đeo ngọc bội âm dương lên cho anh.
“Dù là loại tình huống nào thì cũng là ‘ném chuột sợ vỡ bình’, đương nhiên không phải là chuyện gì tốt.” Khương Bồng Cơ hỏi ông: “Ông đoán là loại nào?”
“Khó nói lắm, tên kia luôn luôn xảo quyệt...” Liễu Xa nói: “Ngươi nhịn cơn giận này xuống như vậy sao?”
Thật sự không giống tác phong của cô.
Khương Bồng Cơ cười lạnh rút đao Trảm Thần ra, nói: “Sao có thể chứ?”
Liễu Xa hoảng sợ lùi lại một bước: “Ngươi muốn giết ta sao?”
Khương Bồng Cơ nói: “Tất nhiên là không, mặc dù ta đã giết không ít đồng minh nhưng đều là sau khi kết thúc quan hệ hợp tác.”
Nói xong, Khương Bồng Cơ ngồi xuống bên người Vệ Từ, nhắm mắt chìm vào khu vực tinh thần trong não mình.
Khu vực tinh thần trong não trống rỗng, hai luồng tinh thần của hệ thống con đang yên lặng trôi nổi .
Nhận ra Khương Bồng Cơ tới đây, hai đứa không hẹn mà cùng tỉnh lại.
Chúng nó bị Khương Bồng Cơ giam cầm, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, lúc này ngơ ngác nhìn Khương Bồng Cơ xách đao Trảm Thần tới. Hai hệ thống con đều sợ tới mức tóc gáy dựng ngược, binh khí bình thường không có khả năng xuất hiện ở khu vực đặc biệt này, đao Trảm Thần là trường hợp ngoại lệ.
Bọn chúng tất nhiên cảm thấy sợ hãi đao Trảm Thần.
“Cô, cô tới đây làm gì?” Hệ thống số một lắp bắp nói.
“Đưa chúng mày đến Tây Thiên!”